Tôi nhìn túi hạt dẻ con nóng ấm, khóc không ra nước mắt.
Này là quà tặng gặp mặt trong truyền thuyết sao??? Lúc này, tôi mới phát hiện Soso không có đến.
"Soso và Đại Tráng đâu???"
"Lát nữa em sẽ biết."
Tố Duy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, mũi cô ấy đỏ dần, ánh mắt trước sau đều đặt trên tay tôi.
Đều nói tay chính là gương mặt thứ hai của phụ nữ, mà gương mặt thứ hai của tôi đã hoàn toàn bị huỷ.
Tay cô ấy sờ lên vết chai trên tay tôi, tôi cười lắc đầu.
"Hôm nay là ngày lành, đừng khóc."
"Phi Phàm, em chịu khổ rồi."
"Em rất tốt, cảm giác thật nhẹ nhàng."
"Phi Phàm, em thay đổi."
"Có phải già rồi phải không? Em sắp 30 tuổi rồi!"
Tôi làm ra vẻ nhẹ nhàng bởi vì tôi không muốn bầu không khí nặng nề.
Nhưng mà, tôi rất muốn gặp một người, cô ấy ở đêm đó nói tôi tin tưởng cô ấy, rồi sau đó chẳng có tin tức nào nữa.
Tôi giơ tay nắm lấy ngực, có cảm giác đau lòng khó nói nên lời.
Tố Duy biết tôi nghĩ gì, bao gồm cả tài xế đang lái xe là Lam Phi Tuấn.
Anh ấy thở dài nói.
"Tiểu Phàm, cho dù tiếp tới xảy ra chuyện gì, em đừng hận Phi Ỷ."
Cuối cùng, đến giờ này cũng có người nhắc cô ấy ở trước mặt tôi, cái tên này đã bị phủi bụi lâu lắm rồi.
Tôi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, thay đổi vẫn có, thành phố này càng thêm phồn hoa.
"Mọi người đang gạt tôi đúng không, cô ấy đã xảy ra chuyện gì, cũng đã hai năm trôi qua rồi, nói đi, bây giờ tôi có thể chấp nhận mọi đả kích."
Tố Duy muốn nói lại thôi, cuối cùng Lam Phi Tuấn dừng xe lại.
"Hôm nay, chúng ta đừng nói cái này, lát nữa tới nơi cần đến, em sẽ vui vẻ."
Tôi tôn trọng quyết định của họ, có một số việc hỏi một số người cũng không ra được kết quả cuối cùng.
Chỉ có bản thân từ từ tìm hiểu nó mới hiểu hết được, tôi thất thần gật đầu, giờ phút này càng thêm hiếu kỳ lễ gặp mặt của Soso là gì.
Lúc xe chạy vào khu biệt thự trên núi,