Khi mọi người đều đang trông chờ xem Diệp Nguyên sẽ mang tới bất ngờ gì thì Diệp Ngôn lại thản nhiên ngồi yên thưởng rượu.
Cũng khá lâu rồi hắn chẳng còn màng tới thế sự trong cái mục đích, mưu cầu mà Cung Mẫn Giai mong muốn.
Quyền thừa kế, đối với anh ta có lẽ từ lâu đã không còn quan trọng.
Lúc này, Diệp Nguyên cuối cùng cũng trở lại, nhưng hắn ta còn đang bế theo một đứa trẻ sơ sinh trên tay.
Sự xuất hiện của đứa bé đã khiến Thái Kiều Tư sững sờ, đồng thời là nét mặt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Lẽ nào bất ngờ và cũng là lá bài tẩy của Diệp Nguyên chính là đứa trẻ chưa rõ lai lịch này sao?
Người nôn nóng nhất lúc này có lẽ là Thái Kiều Tư, vì cô ta căn bản chưa từng mang thai sau khi đã hạ sinh hai cô con gái đầu lòng đến nay.
Cô ta nhíu mày và hỏi ngay lập tức:
"Nguyên, đứa bé này là thế nào?"
"Bất ngờ lắm đúng không? Nhưng nó là con trai của anh đấy! Là cháu nội đích tôn của ba, là cháu cố của bà nội, và sẽ là người có quyền thừa kế của Diệp gia."
Diệp Nguyên ngạo nghễ cất lời, khi ai nấy vẫn chưa kịp tiêu hóa sự việc hiện tại thì Cung Mẫn Giai đã lấy lại phong thái kiêu ngạo để đáp trả:
"Khi không lại mang tới một đứa trẻ không rõ lai lịch rồi tự xưng vương xưng bá, cái gì mà người thừa kế? Diệp Nguyên à, dì thấy con bị đưa vào đường cùng nên làm càn đúng không?"
"Haha...!hay cho câu nói cuối cùng.
Nhưng mà nó hợp với con trai của dì hơn đấy."
Hắn ta ngông cuồng bật cười phá lên, khiến Cung Mẫn Giai và Tống Tuyết Nghi đã tức điên trong lòng cùng lòng nôn nao khó hiểu.
Bấy giờ, Lý Lan đã đứng dậy, bà bước đến chỗ Diệp Nguyên đang đứng, lẳng lặng đưa mắt nhìn đứa trẻ trong tay hắn ta.
Một cậu nhóc trắng trẻo, ngũ quang sáng lạng, gương mặt phúc hậu, nhìn qua đã biết là người có số phú quý, tài giỏi hơn người.
Đó là những gì Lý Lan thầm đánh giá trong lòng, cuối cùng trên môi bà đã xuất hiện nụ cười hài lòng.
"Đứa trẻ này nhìn kĩ sẽ thấy rất có nét tương đồng với tiểu Nguyên, đặc biệt là cặp mắt sáng như sao.
Tiểu Nguyên à, con nói rõ mọi chuyện cho bà nghe xem sự tình là thế nào?"
Lý Lan đã khen ngợi, còn nhận định đứa bé có nét giống Diệp Nguyên nên càng khiến hắn ta đắc ý mà nói ngay:
"Thật ra thì trước tiên con phải xin lỗi bà nội, ba mẹ và cả vợ của con.
Vì đứa trẻ này là do nhân tình của con sinh ra.
Chắc nội cũng biết nhiều năm qua Kiều Tư mãi không sinh được con trai, nên buộc lòng con phải ra ngoài tìm người sinh hộ.
Kết quả cũng đơm được trái ngọt, sở dĩ con giấu kín đến tận ngày hôm nay là vì sợ sẽ có kẻ xấu giở trò, giờ thì đã đến lúc cho thằng bé lộ diện để được bà trao lại quyền thừa kế thôi."
Vừa nói, hắn ta vừa liếc mắt nhìn sang Cung Mẫn Giai, Tống Tuyết Nghi và cuối cùng là dừng lại ở vị trí Diệp Ngôn đang ngồi, nhướng mày tiếp lời:
"Diệp Ngôn, chú thua rồi!"
Anh ta nhếch miệng cười, sau đó nâng ly rượu lên uống cạn một lượt rồi đứng dậy, thẳng thừng đối mặt với người anh cùng cha khác mẹ của mình, lạnh giọng cất lên câu nói đầu tiên:
"Từ đầu tới cuối chỉ có mẹ tôi đấu, nên hôm nay là bà ấy thua cuộc chứ không phải tôi."
Nói rồi, anh ta đã xoay người định rời đi.
Nhưng vừa cất chân lại đột ngột dừng bước, đôi mắt sắc bén nhìn sang đứa trẻ đang được Lý Lan bế, và anh ta lại nhoẻn miệng cười khinh khỉnh:
"Nhớ làm giám định ADN, kẻo lại nuôi ong tay áo."
Lần này khi nói dứt câu thì Diệp Ngôn mới thật sự rời đi, để lại Cung Mẫn Giai và Tống Tuyết Nghi ngỡ ngàng nhìn theo.
Thế là kết thúc rồi ư? Kẻ thua cuộc cuối cùng vẫn là Cung Mẫn Giai sao? Cả đời bà toan tính đến cùng vẫn không giành được địa vị và tình cảm, lẽ nào là số trời đã định?
Dĩ nhiên một người tham vọng như Cung Mẫn Giai sẽ không thể chấp nhận, bà lập tức tiếp lời Diệp Ngôn vừa để lại:
"Tiểu Ngôn nói không sai, người thừa kế phải thật sự mang dòng máu của nhà họ Diệp.
Không biết Diệp Nguyên