Hôm nay là ngày đứa cháu trai đích tử của nhà họ Diệp, Diệp Sở được tròn một tháng tuổi và cũng là ngày Diệp Nguyên chính thức trở thành người thừa kế nối tiếp đời thứ ba của gia tộc.
Một bữa tiệc hoành tráng được tổ chức ngay trong khuôn viên của căn dinh thự nguy nga.
Người làm tất bật ra ra vào vào, ai cũng chạy đôn chạy đáo thay gia chủ phục vụ khách mời.
Không những chỉ có những thương gia tài phiệt trong giới thượng lưu được mời tới mà còn có cả phóng viên, họ sẽ sẵn sàng đưa tin khi Diệp Lãng đứng ra thông báo người kế quyền Chủ tịch của Tập đoàn Diệp thị là ai.
Trong khi bữa tiệc sắp đến giờ bắt đầu thì tất cả mọi người đều đang có mặt trong phòng riêng của Diệp Nguyên, họ cùng nhau quây quần bên cậu nhóc Diệp Sở.
"Chà, cháu trai của bà cố hôm nay trộm vía bụ bẫm lên nhiều quá rồi này, lại còn đẹp trai, trắng trẻo, đúng là giống nòi của nhà họ Diệp đây rồi."
Lý Lan luôn miệng khen ngợi đứa cháu cố đáng yêu của mình, làm Âu Ái Vương và Diệp Nguyên âm thầm khoái chí.
"Thằng bé giống hệt tiểu Nguyên mẹ nhỉ?"
"Là do gen của ba nó mạnh nên mới giống thế đấy chứ."
"Chả hiểu các người trông nó giống anh ta chỗ nào nữa?"
Trong khi Âu Ái Vương và Lý Lan kẻ tung người hứng thì Thái Kiều Tư đứng phía sau lại đang lẩm nhẩm trong lòng đôi lời trái ý.
"Ơ kìa, mẹ xem lòng bàn tay của tiểu Sở có nốt ruồi son to quá."
Âu Ái Vương vừa nói hết câu thì mọi người đều hiếu kỳ tiến tới gần chỗ cậu bé hơn, lúc này Lý Lan đã lật bàn tay của Diệp Sở ra và đúng thật là giữa lòng bàn tay của đứa trẻ ấy có một nuốt ruồi son khá to.
"Xem ra đứa bé này số trời đã định là có mệnh phú quý.
Kiều Tư à, cháu phải chăm sóc thằng bé cho chu đáo đấy."
"Dạ, cháu biết rồi thưa bà nội."
Thái Kiều Tư cung kính cúi đầu lễ phép trước Lý Lan, nhưng đó cũng chỉ vẻ giả tạo bề ngoài, chứ thật tâm cô ta đã quá chán ghét việc phải ở bên cạnh đứa trẻ đó suốt ngày.
"Sắp tới giờ nhập tiệc rồi, chúng ta cũng nên có mặt chào hỏi quan khách, để còn bắt đầu việc quan trọng phải làm hôm nay thôi."
Bấy giờ Diệp Lãng cũng cất lời, sau đó ông ta đã đứng dậy chỉnh trang lại áo vest rồi cất bước rời đi trước.
Và khi nghe nhắc đến chuyện quan trọng thì nét mặt của Diệp Nguyên và Âu Ái Vương đều không khỏi phấn khích.
"Mẹ, con đưa mẹ xuống trước!"
"Ừm!"
Sau đó, Lý Lan và Âu Ái Vương cũng nối bước theo sau Diệp Lãng.
Chỉ còn Diệp Nguyên, trước khi đi hắn đã để lại một lời nhắc nhở cho người vợ chính thất của mình.
"Chuẩn bị cho chu đáo vào rồi bế thằng bé xuống.
Nếu xảy ra sai xót gì thì em đừng hòng được yên thân."
Cảnh báo xong thì hắn ta mới chịu ra khỏi phòng.
Để lại Thái Kiều Tư ấm ức dõi mắt nhìn theo.
Cùng lúc này, tại một góc khuất cách căn phòng ấy không xa.
Một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục giúp việc của Diệp gia đang đứng cúi đầu trước Cung Mẫn Giai.
"Đứa bé trong căn phòng phía trước, bà biết cần phải làm gì rồi chứ?"
"Thưa bà, tôi đã biết."
"Đã nhớ rõ hướng đi có thể thoát thân sau khi hoàn thành nhiệm vụ chưa?"
"Dạ rõ."
"Tốt, giờ thì làm việc của mình đi."
Người phụ nữ trung niên khẽ cúi đầu, sau đó quay lưng tiến về phía căn phòng cách đó không xa.
Còn Cung Mẫn Giai vì sợ bị nghi ngờ nên cũng nhanh chóng quay trở lại bữa tiệc đang diễn ra.
Khi con người ta bị ánh hào quang và tham vọng làm mờ mắt thì chẳng có