[Oa...oa...oa...]
"Chạy...chạy đi...đừng mà."
Mạn Viên Hân giật mình tỉnh giấc với gương mặt hốt hoảng do vừa gặp phải ác mộng.
Đối mặt với cô là trần nhà trắng xóa, âm thanh từ máy theo dõi nhịp tim, và mùi thuốc sát trùng thoang thoảng bên cánh mũi, cảm giác nặng nề từ đôi chân đã khiến cô bất giác chau mày.
Lúc này, Vương Chính Phàm đang nằm ngủ gật bên cạnh giường bệnh của cô cũng đã giật mình, khi mơ màng nghe thấy giọng nói của người phụ nữ.
Khi anh ngẩng mặt nhìn lên thì mới biết Mạn Viên Hân đã tỉnh lại.
Anh liền nắm tay cô, ánh mắt trực trào niềm vui:
"Hân Hân..."
Anh vui mừng gọi tên cô ấy, nhưng lại nhận về ánh mắt xa lạ.
"Đây là đâu? Anh là ai? Còn tôi, tôi là ai?"
Quả nhiên như lời bác sĩ nói, Mạn Viên Hân đã hoàn toàn mất đi trí nhớ.
Khi cô sắp hoảng thì Vương Chính Phàm đã vội vàng lên tiếng trấn an:
"Em bình tĩnh nghe anh nói.
Đây là bệnh viện, em bị tai nạn và đã hôn mê hai ngày nay rồi.
Em tên Mạn Viên Hân, là bạn gái của anh."
Thật ra Vương Chính Phàm đã có tính toán từ trước, nên khi Mạn Viên Hân hỏi anh mới có thể điềm tĩnh trả lời, dù vậy nhưng cô ấy vẫn rất nghi ngờ.
Thấy cô muốn ngồi, nên anh liền nâng đầu giường lên cao hơn, sau đó giúp cô ngồi dậy.
Mạn Viên Hân nghi hoặc nhìn anh, cô hỏi:
"Anh là bạn trai của tôi thật sao? Nhưng sao tôi không nhớ gì hết vậy?"
Vương Chính Phàm lại nắm tay cô gái, nhẹ nhàng giải thích:
"Bác sĩ nói em bị di chứng mất trí nhớ tạm thời sau tai nạn nên mới quên hết mọi chuyện.
Nhưng không sao, trí nhớ sẽ từ từ khôi phục khi thể trạng em khá hơn.
Còn nếu em không tin anh là bạn trai của em thì em nhìn lại tay mình xem, chúng ta đã đeo nhẫn đôi rồi đấy."
Cô gái nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đưa tay lên xem, và quả thật có một chiếc nhẫn được đeo vào ngón giữa, khi đó Vương Chính Phàm cũng đưa tay đang đeo nhẫn lên cho cô xem để xác nhận hai chiếc nhẫn là một cặp.
Mạn Viên Hân lại nghi ngờ hỏi thêm:
"Vậy anh có biết ba mẹ tôi không? Họ đã hay tin tôi gặp tai nạn chưa?"
"Ba mẹ em vẫn đang ở quê, anh không dám cho họ biết vì sợ hai bác sẽ lo.
Anh nghĩ em cũng không muốn ba mẹ lo lắng đâu đúng không?"
Thái độ của người đàn ông khi đáp trả mỗi một câu hỏi của cô đều rất bình thản, như thể anh là người thân thuộc và hiểu rất rõ về cô.
Điều đó đã khiến Mạn Viên Hân tin tưởng hơn phần nào.
Nhưng cô bây giờ cũng giống như người mù đứng trước đám đông vậy.
Cô mất trí nhớ, nên đâu biết thế nào là sự thật, thế nào là lừa dối, đành chấp nhận hiện thực mà thôi.
Thấy Mạn Viên Hân im lặng như đã tin, Vương Chính Phàm mới nhỏ nhẹ hỏi thêm:
"Vừa rồi hình như em mơ thấy ác mộng đúng không? Anh mơ màng nghe thấy tiếng hét của em nên mới giật mình."
"Tôi mơ thấy có một người phụ nữ ôm một đứa trẻ sơ sinh, họ bị một đám người mặc đồ đen đuổi bắt, tôi sợ nên bảo họ chạy đi, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt, lúc đó tôi cũng giật mình tỉnh dậy luôn."
Vương Chính Phàm thoáng chau mày.
Một giấc mơ lạ lẫm như vậy tại sao lại xuất hiện trong giấc ngủ của Mạn Viên Hân cơ chứ? Nó có liên quan gì đến đứa con đã mất tích của cô không?
Lúc này, cửa phòng bệnh được Vương Kỳ An mở ra.
Cô ấy mang vào một chiếc túi có đựng thức ăn bên trong, nhìn thấy Mạn Viên Hân đã tỉnh lại, cô liền vui mừng phấn khích.
"Chị Hân Hân, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.
Chị không biết đâu, mấy ngày nay anh hai em mất ăn mất ngủ vì chị đấy, giờ thấy chị khỏe hơn rồi chắc anh ấy vui lắm."
Sự sôi nổi, phấn khởi của Vương Kỳ An đã khiến Mạn Viên Hân ngơ ra.
Đến một chi tiết nhỏ trong quá khứ cô còn không nhớ thì làm sao nhận ra cô gái