Hôm nay là ngày thứ ba Mạn Viên Hân nằm lại bệnh viện sau khi hạ sinh Mạn Triết Hàn, đứa con trai được tạo nên từ sự sai lầm và một tình yêu mù quáng của tuổi trẻ.
Nhưng đối với cô lúc này, đứa bé ấy là niềm an ủi lớn nhất, là hạnh phúc, là động lực giúp cô tiếp tục vững bước trên dòng đời nghiệt ngã này.
"Tiểu Hàn ơi, tiểu Hàn à...!Sao mà con đẹp trai quá vậy nè, cậu nhóc con đã đốn ngã trái tim nhỏ nhắn của cô An An mất rồi..."
Nhân lúc được nghỉ giải lao là Vương Kỳ An lại chạy sang chơi với mẹ con Mạn Viên Hân, cô gái trẻ này cực kỳ yêu thích trẻ con nên cô mới chọn ngành bác sĩ sản khoa, để giúp người phụ nữ mang thai đưa những tiểu thiên thần đáng yêu đến với thế giới của loài người.
"Ế, chị Hân chị Hân, thằng bé đang chúm chím miệng mỉm cười với em kìa..."
Đang trêu thằng bé, đột nhiên Vương Kỳ An lại hí hửng hô lên làm Mạn Viên Hân cũng phải giật mình, cô nhìn qua thì mới thấy quả thật cậu nhóc Mạn Triết Hàn đang chúm chím cái miệng nhỏ như cười khiến lòng cô bỗng chốc vui theo.
"Chắc thằng bé thấy cô An An xinh quá nên đang cười trêu đấy."
"Ây da, nếu thật sự là vậy thì thằng nhóc này thật đáo để đó nha, có bé tí đã biết cách làm trái tim thiếu nữ rụng rời mất rồi."
Vương Kỳ An phấn khích tán thưởng, những ngón tay nhỏ nhắn thì cứ nựng nịu yêu chiều cái gò má bầu bĩnh của cậu nhóc.
"An An này, nếu em không ngại thì hay là em làm mẹ nuôi của tiểu Hàn đi.
Chị thấy thằng bé rất thích em, cả anh Chính Phàm cũng vậy nữa."
"Thế sao chị không thử đề nghị cho anh hai em làm ba nuôi của tiểu Hàn? Em vẫn thích làm cô út của cậu nhóc này hơn cơ."
Cô gái hồn nhiên đáp, nhưng ý tứ trong câu nói của cô khiến Mạn Viên Hân bỗng ngại ngùng.
"Chị làm sao dám mạo muội vậy chứ! Mà thôi, nếu em thích làm cô thì cứ cho em làm cô đi, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô thôi mà."
Mạn Viên Hân khẽ cười ngại, thấy cô lúng túng nên Vương Kỳ An cũng không nói thêm gì nữa.
Vì cô không muốn ép Mạn Viên Hân suy nghĩ nhiều, khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái.
Đó cũng là những gì anh hai cô đã từng căn dặn.
Nhiều lúc cô vẫn không hiểu rốt cuộc ông anh Vương Chính Phàm của mình có phải lòng bà chị Mạn Viên Hân này hay chưa, nhưng cứ thấy anh tận tụy lo nghĩ cho Viên Hân thì cô nàng lại hỏi thăm xem thế nào nhưng anh đều chối là không có tình cảm gì đặc biệt.
Rõ ràng cô biết Vương Chính Phàm nói dối, nhưng dẫu sao cũng là chuyện riêng của anh hai, anh không muốn cô biết thì cô vẫn nên tôn trọng.
Thế là suốt năm tháng qua, cứ ngày ngày chứng kiến một mối quan hệ mập mờ riết rồi cô cũng dần quen.
"Dạ...À mà hết giờ giải lao rồi, em phải đi làm việc tiếp, lát nữa anh hai sẽ vào với chị và tiểu Hàn, cố hôm nay nữa thôi đến ngày mai là có thể xuất viện rồi."
"Ừm, em làm việc đi."
"Dạ! Vậy em đi nha, cô đi nha cục cưng bé nhỏ!"
Vương Kỳ An cười tươi như hoa, trước khi đi cô nàng còn nựng nịu chiếc gò má nhỏ của cậu nhóc một cái sau đó mới chịu đi ra, tiếp tục làm việc.
Chẳng mấy chốc căn phòng chỉ còn lại một mình Mạn Viên Hân và bé con Mạn Triết Hàn ở lại.
Cô lặng lẽ ngồi nhìn đứa trẻ trắng trẻo, đáng yêu ấy, trong lòng tự tán thưởng rằng cậu nhóc trông có thật nhiều nét giống mình.
Người