Khi ánh nắng ban mai vươn mình tỏa ra hơi ấm, xua tan cái lạnh giá và đêm đen dày đặc, đó là lúc Mạn Viên Hân giật mình thức giấc sau một đêm dài "vận động vất vả".
Tuy đã tỉnh nhưng cô nàng vẫn còn muốn nằm nướng thêm một chút, và cũng với thói quen hằng ngày, mi tâm lười biếng chưa chịu mở thì bàn tay đang quơ qua quơ lại ở phần giường bên cạnh.
Nếu là bình thường thì cô sẽ tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của ai đó, nhưng hôm nay cảm giác trống vắng đã khiến cô thấy không quen, lúc đưa tay thăm dò thì bên cạnh lại trống không.
Đến nước này Mạn Viên Hân mới chịu mở mắt ra, ánh sáng gắt gao bất ngờ ập tới làm cô phải nhíu mày, chớp chớp mắt vài cái mới thích ứng được hoàn cảnh.
Trong khi đó cô đã ngồi dậy dáo dát nhìn xung quanh.
"Anh ấy đi đâu rồi?"
Không tìm thấy Vương Chính Phàm, cô liền lẩm nhẩm tự hỏi, đồng thời nhìn xuống thân thể, quần áo đã được mặc lại chỉn chu chứ không còn trần trụi như lúc vì quá mệt mà đã thiếp đi vào tối qua.
Nghĩ bâng auơ cũng không cho ra kết quả nên Mạn Viên Hân đã xuống khỏi giường, mặc dù trạng thái của cô hôm nay không được khá cho lắm, nhưng vẫn phải đi tìm ai đó, vì đã thấy nhớ anh rồi.
Vệ sinh cá nhân xong cũng mất 15 phút, Mạn Viên Hân vừa ra khỏi phòng thì đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn xộc vào cánh mũi khiến cô vô cùng hào hứng.
Đôi chân thẳng tắp bước vội vào bếp, vừa nhìn thấy bóng lưng nam nhân quen thuộc, hai mắt cô liền sáng rỡ như sao, trên đôi môi anh đào không thể giấu đi nụ cười tươi rói như hoa.
Rón rén bước tới, và tạo cho anh một bất ngờ bằng cái ôm từ phía sau truyền tới.
"Sao hôm nay anh dậy sớm vậy? Thức giấc không có anh em cứ thấy không quen gì hết."
Mới sáng ra ai đó đã giở thói làm nũng, nhưng đối với Vương Chính Phàm mà nói thì đó lại là hạnh phúc.
Anh ngọt ngào nói:
"Em biết mấy giờ rồi không?"
"Dạ không."
Mạn Viên Hân thành thật đáp, xong lại áp một bên mặt tựa hẳn vào tấm lưng vững chải của người ấy.
Trong khi đó Vương Chính Phàm đang mỉm cười yêu chiều.
"Hơn tám giờ rồi bảo bối à, hôm nay anh cũng dậy muộn.
Sợ em đói nên anh mới dậy trước chuẩn bị bữa sáng."
Nói đến đây Vương Chính Phàm đã tắt bếp, sau đó xoay người lại yêu chiều ôm lấy người con gái mình thương, ngọt ngào hỏi tiếp:
"Sao, không có anh bên cạnh nên giật mình à?"
"..." Mạn Viên Hân gật đầu rồi mới nói:
"Hình như em bị nghiện anh mất rồi, không có anh em ngủ không được."
Được xem trọng, ai kia liền bật cười thích thú.
Anh cúi xuống hôn lên mái tóc mang hương thơm thảo dược của cô, sau đó lại hỏi:
"Thế tối qua anh có làm bảo bối hài lòng không?"
Khơi lại chuyện cũ làm mặt cô nàng thoáng chốc ửng hồng, ngại ngùng, bẽn lẽn nép vào lòng anh, thay câu trả lời bằng một cái gật đầu, đôi môi cố mím cười thẹn thùng.
"Nhưng sao anh lại cho ra ngoài? Anh sợ em mang thai hả?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Vương Chính Phàm chợt chùn xuống.
Tại sao anh lại cho **** **** ra ngoài ư? Còn không phải vì sợ khi cô nhớ lại rồi lúc đó sẽ cho rằng anh là tên tiểu nhân sao? Nếu chẳng may cô mang thai thì còn nhiều điều rắc rối hơn nữa.
Phụ nữ nhạy cảm, anh chỉ sợ cô cho rằng anh sẽ dùng đứa bé để ép buộc cô ở bên anh.1
Còn nếu như cô nhớ lại mà vẫn yêu anh thì sẽ không có gì để nói.
Nhưng đề phòng vạn nhất, suy nghĩ chu đáo vẫn hơn.
Nếu vẫn yêu nhau thì năm tháng còn dài, sợ gì không kết được