“Ăn đi, rồi muốn gì tôi cũng chiều!”
Nghe đến đây thì lòng dạ đang hờn dỗi của cô nàng cũng đã lung lay phần nào.
Nhưng vẫn hỏi kĩ lại cho chắc trước khi chấp nhận thỏa hiệp.
“Có chắc là cái gì cũng chiều không?”
“Chắc, chỉ cần ăn hết chỗ này thì cái gì cũng chiều.”
Buộc anh khẳng định lại lần nữa thì Mạn Viên Hân mới chịu quay lại, ngoan ngoãn há miệng nhận lấy thìa cháo.
“Anh không được nuốt lời đó nhe.”
“Ừm.”
Cứ như vậy, Vương Chính Phàm ân cần bón hết bát cháo cho cô gái của mình, ép cô uống thêm ly nước cam nữa thì mới cho cô ra khỏi phòng bếp.
*King coong…
Đúng lúc này cửa nhà lại bị ấn chuông, trong khi Mạn Viên Hân đang nhíu mày hiếu kì không biết là ai lại tới thì Vương Chính Phàm đã đi ra mở cửa.
Cái nhà này thật sự thay chủ luôn rồi.
Cô than vãn trong lòng xong một câu thì một vị bác sĩ đã được người đàn ông ấy đưa vào.
“Người bệnh là cô ấy.
Do tối qua bị nhiễm lạnh nên sốt cả đêm, vừa rồi đã ăn uống xong.
Bác xem có cần đưa cô ấy vào bệnh viện không?”
Vừa nói Vương Chính Phàm vừa đi tới chỗ Mạn Viên Hân, nắm tay cô dẫn vào phòng ngủ, còn vị bác sĩ cũng nối bước theo sau.
Đến khi cô đã bị đưa lên giường và chuẩn bị được thăm khám thì trên gương mặt khả ái ấy vẫn không thể giấu đi biểu cảm ngây ngô.
Cả buổi sáng, người đàn ông đó đã biến cô thành một đứa trẻ lên ba, còn anh là bậc phụ huynh quyền lực.
Vương Chính Phàm bây giờ khiến cô bỡ ngỡ nhiều thứ quá.
“Phiền phu nhân đưa tay ra để tôi đo huyết áp.”
Đến khi vị bác sĩ cất lên hai từ “phu nhân” thì Mạn Viên Hân càng kinh ngạc hơn, cô nhìn người đàn ông đang ung dung đút tay vào túi quần đứng phía trước giường ngủ với ánh mắt thán phục, sau đó đưa tay ra cho bác sĩ làm việc.
Sau đó, căn phòng chỉ còn lại cuộc đối thoại của bác sĩ và Mạn Viên Hân, ông ấy hỏi cô những câu hỏi liên quan tới trạng thái hiện tại của bản thân.
Đến khi đã có được kết quả khám bệnh thì ông mới quay lại thông báo với Vương Chính Phàm.
“Phu nhân chỉ bị hành sốt do cảm lạnh, chỉ cần truyền nước, uống thuốc, ăn uống đầy đủ thì trong nay mai sẽ khỏi.”
“Vậy bác kê thuốc đi, tôi sẽ canh chừng cho cô ấy uống đúng giờ.”
“Vâng!”
Bác sĩ gật đầu xong, sau đó bắt đầu kê một số thuốc có mang theo sẵn như những gì Vương Chính Phàm đã nói trước rồi ông chuẩn đoán trước khi tới thăm khám cho Mạn Viên Hân.
Kê thuốc xong, ông tiến hành truyền nước cho cô.
Đến khi hoàn thành trách nhiệm thì mới ra về.
Lúc này, Vương Chính Phàm vừa quay trở lại sau khi tiễn bác sĩ ra khỏi cửa nhà thì lại bắt gặp gương mặt hờn dỗi của Mạn Viên Hân.
Anh chỉ hơi cười nhẹ một cái, sau đó lên tiếng:
“Ánh mắt đó là sao đây?”
“Ai là phu nhân của anh?”
“Mạn Viên Hân.”
“Chúng ta cưới khi nào?”
“Sớm muộn gì cũng cưới.”
“Ai đồng ý làm vợ anh mà cưới?”
“Buộc phải đồng ý, vì em phải lấy thân báo đáp ân tình hơn hai năm trời tôi yêu thương, chăm lo cho em như một bảo bối.”
“Cái đó là anh tự nguyện mà?”
“Đến gương mặt em còn thay đổi được thì huống chi lời nói gió thoảng qua tai.”
“Vương Chính Phàm, anh bá đạo quá rồi đó.”
“Cảm ơn đã quá khen!”
Đi cùng câu nói là một nụ cười ngạo mạn, nhìn cái gương mặt kiêu căng, ngang ngược của anh mà Mạn Viên Hân tức đến nghẹn họng.
Cô bị đuối lý, nên lại đâm ra giận dỗi, liền quay mặt nhìn sang hướng khác quyết định ngó lơ ai đó.
Lâu lắm rồi anh mới nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu, đáng yêu này của Mạn Viên Hân.
Cảm giác như cả hai đã quay lại cái lúc còn cùng nhau sống chung bên Mỹ.
Khoảnh khắc đó thật yên bình và hạnh phúc biết bao.
Những hồi ức chợt ùa về khiến Vương Chính Phàm khẽ cười, sau đó anh bước đến ngồi cạnh cô gái của mình, nhỏ nhẹ hỏi thăm:
“Lại dỗi rồi à?”
“…” Mạn Viên Hân vẫn quyết tâm làm mặt lạnh, không trả lời.
Sau đó Vương Chính Phàm khẽ bật cười.
Nhưng anh lại cất lời với chất giọng trầm thấp như một người mang nhiều ưu tư, anh nói:
“Thật ra kể từ khi gặp lại, tôi vẫn luôn có một câu rất muốn hỏi em, nhưng đến giờ vẫn chưa thể nói ra.”
Bấy giờ, Mạn Viên Hân mới lên tiếng:
“Vậy thì anh hỏi đi, em