Sáng hôm sau.
Giai Tuệ đi đến phim trường, cô vừa đi vừa nhăn mặt, ôm đầu.
Tối hôm qua uống say quá nên bây giờ đầu cô đau như búa bổ, không nhớ gì hết.
Cô không biết rốt cuộc tối hôm qua cô đã làm gì mà mới sáng ra Âu Lãnh Thiên đã khóa cửa hầm để rượu lại, còn đặc biệt căn dặn dì Dung là không cho cô vào.
Mà cô cũng chỉ biết nghe theo thôi, chứ làm sao chống đối lại với cái tên ma vương đó chứ!
Vừa bước vào trong phim trường, Giai Tuệ đã gặp phải đám người thích gây rối ấy, họ chặng cô lại không cho cô đi tiếp.
"Cô đẩy chị Hạnh Dung ngã khiến chị ấy hôm nay không đến đoàn phim được.
Vậy mà vẫn còn mặt mũi để đến đây sao?"
Giai Tuệ nhớ không lầm cô ta là con gái của giám đốc tập đoàn xây dựng BV, hình như tên là Yên San thì phải.
Yên San thực chất cũng chỉ là cô gái đơn giản, mang một chút nét đẹp ngây ngô của người con gái mới lớn.
Nhưng sai lầm của cô ta là đã bước chân vào showbiz này, vì chạy theo ánh hào quang, tiền tài những thứ được xem là phù du, ảo mộng mà cô đã đánh mất chính bản thân của mình, để bây giờ trở thành một cô gái với tấm lòng ích kỷ, thích ganh đua, đố kị với mọi người.
Yên San đứng chắn trước mặt, không cho Giai Tuệ đi, miệng thì không ngừng buông ra những lời đe dọa.
"Cô có biết chị Hạnh Dung được ai chống lưng cho không hả? Là chủ tịch của LT, là ông hoàng giải trí, Âu Lãnh Thiên đó.
Cô dám đụng vào chị Hạnh Dung thì chỉ có một con đường đó là chuẩn bị tinh thần bị phong sát đi."
"Cô nói là tôi sẽ bị phong sát, nhưng không phải đến tận bây giờ tôi vẫn bình an mà đến đoàn phim sao?" Giai Tuệ bình tĩnh, ung dung nói.
"Đó..
đó là vì Âu tổng chưa ra tay thôi, không sớm thì muộn cô cũng bị phong sát à!"
Giai Tuệ bật cười thành tiếng, cô sắp bị độ ngây thơ của cô gái này chọc cười đến đau bụng luôn rồi!
"Cô cười cái gì vậy hả?"
Giai Tuệ tiến lại phía Yên San, dùng tay nâng cằm cô ta lên, hướng mặt cô ta đến gần cô rồi thì thầm vào tai Yên San.
"Cưng vẫn còn non lắm, cưng à!"
Nói xong Giai Tuệ tiêu soái bước đi, bỏ lại Yên San với khuôn mặt ngơ ngác vì vẫn không hiểu được ý Giai Tuệ vừa nói.
* * *
Một ngày quay phim đã kết thúc.
Hôm nay đúng thật là một ngày yên bình đối với Giai Tuệ vì không có Kiều Hạnh Dung.
Cô và Hà Quốc Anh tranh thủ quay những cảnh không có mặt của Kiều Hạnh Dung, rất may là Hà Quốc Anh làm việc rất chuyên nghiệp và quan trọng là không gây sự với cô nhưng Kiều Hạnh Dung.
"Giai Tuệ, cô chọn được quà chưa vậy?" Hà Quốc Anh hỏi.
"Quà?"
Câu hỏi của Hà Quốc Anh khiến Giai Tuệ đứng hình mất 5 giây.
"Nè, gương mặt từ trên sao hỏa mới rớt xuống đó của cô là sao vậy, bộ cô không biết gì sao?"
"Biết cái gì?"
"Trời ạ, bữa nay là sinh nhật của đạo diễn Trần đó.
Tối hôm qua ông ấy có nhắn trong nhóm mời mọi người tối nay đến dự tiệc sinh nhật của ông ấy.
Cô không đọc tin nhắn hả?"
Giai Tuệ luống cuống lấy điện thoại trong túi ra kiểm tra thì có thiệt.
Từ tối hôm qua đến giờ cô có đụng vào cái điện thoại lần nào đâu, nên làm sao mà biết được chứ.
"Xém tí nữa là chết tôi rồi, cảm ơn anh nha!"
Giai Tuệ không ngừng cảm kích Hà Quốc Anh.
Thật ra, có thằng bạn nói nhiều ở bên cạnh cũng không phải là một chuyện xấu.
"Tôi không cần lời cảm ơn, tôi chỉ cần