Cô giúp việc đang nấu ăn bật chế độ tám chuyện bay đến nhập bọn.
"Tại cô mới vào nhà nên chưa biết thôi, tôi nói điều này cô đừng nói ai nghe nha..
trong cái nhà này, người có quyền lực nhất chính là ông chủ, người mà hay nóng nảy nhất chính là bà chủ, còn người mà khó ở khó gần nhất là đại thiếu gia nếu ai lỡ làm điều gì không vừa ý cậu ấy đều sẽ bị mắng, mà một khi cậu ấy mắng người thì sẽ rất đáng sợ..
đến cả ông bà chủ còn phải sợ cái tính khí đó của thiếu gia nữa mà."
Giai Tuệ nghe mà gật đầu lia lịa câu nói quá chuẩn quá chính xác xứng đáng cho ngàn like.
"Vậy không lẽ ngày nào mọi người cũng phải chịu đựng cái tên đó..
à không..
ý tôi là anh hai như vậy sao?" Giai Tuệ thắc mắc hỏi.
"Lúc trước thì ngày nào cũng chịu đựng, nhưng mấy năm nay thiếu gia dọn ra ngoài sống, rất ít khi về nhà hầu như một năm chỉ về có vài lần nên mọi người cũng không còn phải lo lắng nữa"
"Anh ta không rất ít khi ở đây sao?"
Giai Tuệ mừng như vừa trúng số, ngày hôm qua cô còn thấp thỏm lo lắng cảnh ngày ngày phải gặp mặt Âu Lãnh Thiên, nhưng hôm nay lại nghe được người giúp việc nói như thế khiến Giai Tuệ vô cùng vui sướng, nghĩ đến thôi mà cô cảm thấy cuộc đời mình như nở hoa.
Nhưng, có những niềm vui không kéo dài nổi qua 3 giây, cuộc đời của cô đã nhanh chóng chìm vào bế tắc khi một người giúp việc hớt hải chạy vào báo tin.
"Không xong rồi..
thiếu gia về nhà, còn xách theo vali về nữa kìa."
Giai Tuệ không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Xách theo vali về, vậy nghĩ là anh ta định ở lại đây luôn à?
Giai Tuệ quay sang nhìn cô giúp việc vừa mới nãy đã nói Âu Lãnh Thiên rất ít khi về nhà này, bây giờ không ai hiểu được cô đang khóc thầm nước mắt sắp chảy thành sông luôn rồi.
Biết tin, những người giúp việc bỗng chốc chạy tán loạng cả lên, trong cơn hoảng loạng, nữ giúp việc vừa nói chuyện với Giai Tuệ lúc nãy bỗng nhiên kéo tay cô chạy đi theo mọi người.
Đến cửa chính của Âu gia thì dừng lại, Giai Tuệ hoang mang nhìn cả đám người giúp việc đang xếp thành hai hàng ngay ngắn đứng trước cửa, còn cô chưa kịp hỏi đang xảy ra chuyện gì thì đã bị một người giúp việc kéo cô đứng vào hàng.
"Mừng thiếu gia đã về nhà!" Cả đám người giúp việc đồng thanh nói rồi cúi người một góc 90 độ chào.
Trời ạ! Có cần lố như vậy không?
Nhìn thấy Âu Lãnh Thiên đang bước lại phía cô, Giai Tuệ định âm thầm chuồng đi, nhưng còn chưa đi được nửa bước thì cô đã bị một người giúp việc đứng ở bên cạnh đặt tay lên phía sau đầu, đè đầu cô xuống.
"Cô chào thiếu gia đi..
nếu không sau này cô sẽ khó sống trong nhà này đó."
Ôi trời! Anh ta về nhà là cuộc sống của cô đã không dễ dàng gì rồi thì cần gì phải chào nữa.
Giai Tuệ bị hành động bất ngờ của người giúp việc làm cho cô không thể chạy được nữa, bây giờ cô chỉ đành nhắm mắt chịu trận, cầu mong anh ta đừng thấy cô.
Nhưng làm sao Âu Lãnh Thiên lại không thấy cô được, Giai Tuệ quá nổi bật trong cả đám người đấy, vừa nhìn là anh đã nhận ra cô rồi.
Âu Lãnh Thiên bước đến trước mặt Giai Tuệ, bỗng dừng lại, anh dùng tay xoa nhẹ đầu y hệt như đang xoa đầu một đứa trẻ: "Ngoan lắm!"
Giai Tuệ bị anh xoa đầu khiến cục tức trong người cô bỗng chốc trổi dậy.
Anh ta nghĩ gì mà lại xoa đầu cô như vậy chứ?
Tưởng cô là thú cưng của anh ta à?
Giai Tuệ không chịu được nữa liền đứng thẳng dậy, hất bàn tay của Âu Lãnh Thiên đang ở trên đầu cô ra: "Bỏ tay ra!"
Tiếng hét của Giai Tuệ hơi lớn do tức giận, làm cho đám người giúp việc có mặt ở đó điều đơ