Đúng như những gì Thu Cầm đã nói, Âu Lãnh Thiên đã chấp nhận mối hôn sự giữa anh và tiểu thư của Chung gia.
Hai bên gia đình đã gặp nhau và bàn chuyện hôn sự.
Cuối cùng họ quyết định sẽ tổ chức lễ đính hôn cho Âu Lãnh Thiên và Chung Tư Hân vào tuần sau.
Cả buổi Âu Lãnh Thiên chỉ ngồi trầm mặt xuống, chẳng nói gì.
Mọi người bàn chuyện với nhau rất rôm rả, vui vẻ, nhưng anh lại chẳng có cảm giác gì, bởi vì điều anh quan tâm bây giờ chỉ là Giai Tuệ.
Chỉ cần Giai Tuệ muốn dù là cả thế giới đi chăng nữa anh cũng mang về cho cô.
Chỉ cần Giai Tuệ hạnh phúc anh chấp nhận hy sinh cả tính mạng của anh chỉ để nhìn thấy nụ cười trên môi cô.
Chỉ cần Giai Tuệ được vui anh nguyện đánh đổi cả đời của anh, cưới người anh không yêu chỉ để chiều theo ý cô mà thôi.
* * *
Sáng hôm sau.
Vì thời gian tổ chức cho lễ đính hôn rất gấp rút nên ngay ngày hôm sau Thu Cầm đã hẹn Chung Tư Hân đến nhà để chuẩn bị cho lễ đính hôn sắp tới.
"Tư Hân, con xem đi, đây là những mẫu váy mới nhất của năm nay, con xem hình nếu thích mẫu nào thì nói với mẹ, mẹ sẽ đặt mua cho con."
"Dạ, con cảm ơn bác."
"Sao giờ này còn gọi bác, phải gọi mẹ để cho quen đi chứ." Thấy Chung Tư Hân xưng hô như thế Thu Cầm không bằng lòng, vội bảo Chung Tư Hân sửa lại.
"Dạ..
mẹ." Chung Tư Hân mở nụ cười ngượng ngùng, mắc cỡ đúng chuẩn con dâu lần đầu về nhà chồng.
Lúc này, Âu Lãnh Thiên đang ngồi trên ghế sofa, mới sáng sớm Thu Cầm đã gọi anh thức dậy để cùng bà chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn kia.
Chung Tư Hân bước lại chỗ Âu Lãnh Thiên đang ngồi mà ngồi xuống kế bên anh, Âu Lãnh Thiên thấy Chung Hân bước lại khiến anh thấy khó chịu mà khẽ chau mày, nhưng nghĩ lại hành động của cô ta cũng không có gì sai, cô ta là vợ sắp cưới của anh, lại ngồi kế bên thì cũng là chuyện bình thường và điều quan trọng là có mặt Thu Cầm ở đây nên anh không thể đuổi cô ta ngay trước mặt bà.
Thu Cầm nhìn Âu Lãnh Thiên và Chung Tư Hân ngồi kế nhau, cùng chọn váy cưới khiến bà rất vui mà khẽ mỉm cười.
Giai Tuệ từ trong phòng bếp bước ra, nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mặt khiến trái tim cô se thắt lại, mà nhói lên từng hồi đau đớn, cô cố gắng hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại rồi mới dám bước tiếp.
Tay Giai Tuệ bây giờ đang cầm khay trà, vì những người giúp việc trong nhà điêù đang rất bận rộn để chuẩn bị cho lễ đính hôn của đại thiếu gia của họ nên Giai Tuệ phải tự mình mang trà ra đã khách.
"Mời mẹ, anh..
chị hai dùng trà."
Trong câu nói của Giai Tuệ bị ngắt quãng do phải điều chế cảm xúc của mình, chỉ nói có vài từ thôi, vậy mà tại sao cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề, khó chịu nhất là khi cô nói ra ba từ "anh chị hai" cách xưng hô này khiến cô và anh bỗng nhiên trở nên thật xa cách, cứ như có một bức tường vô hình nào đó ngăn cách giữa hai người, có thể nhìn thấy nhau đó nhưng lại không được chạm vào nhau.
"À..
Giai Tuệ, em ngồi xuống đây chọn váy giúp anh, chị đi, từ nãy đến giờ, chị chỉ mẫu nào anh ấy cũng gật đầu khiến chị không biết nên chọn bộ nào nữa..
em là con gái chắc chắn mắt thẩm mỹ của em sẽ hơn anh ấy."
"Không đâu..
mắt thẩm mỹ của em kém lắm.." Giai Tuệ xua tay từ chối.
"Con ngồi xuống chọn váy giúp chị dâu con đi." Thu Cầm thấy Giai Tuệ từ chối liền không hài lòng mà kéo tay cô ngồi xuống ghế sofa, hướng đối diện với Âu Lãnh Thiên và Chung Tư Hân.
Thu Cầm đã lên tiếng, Giai Tuệ không dám từ chối mà ngồi xuống.
Chọn váy cho lễ đính hôn của người mình yêu, quả thật đây là chuyện điên rồ nhất mà cô từng làm.
Từ khi Giai Tuệ ngồi xuống ghế, Âu Lãnh Thiên chỉ cúi mặt xuống không hề nhìn cô, đôi lúc Chung Tư Hân quay qua hỏi anh, anh chỉ khẽ mỉm cười một cách gượng gạo rồi trở về ngay nét lạnh lùng vốn có.
* * *
Giai Tuệ vì không thể chịu nổi cảnh tượng mọi người rộn ràng, hồ hởi chuẩn bị cho lễ đính hôn sắp tới nên