Hành lang khách sạn bây giờ vắng vẻ, không thấy một bóng người.
Giai Tuệ uống say đến nổi ngồi bệt dưới đất mà ngủ quên ở ngoài hành lang.
Âu Lãnh Thiên vào lại khách sạn để tìm Giai Tuệ thì thấy cô đang nằm ngoài hành lang, anh đi đến bế cô vào một phòng trống của khách sạn, rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Đột nhiên bị bế lên khiến cho Giai Tuệ thức giấc, vừa mở mắt ra cô đã nhìn thấy anh, gương mặt điển trai mang nét đĩnh đạc của một người đàn ông trưởng thành, gương mặt ấy luôn lạnh lùng với cả thế giới, nhưng lại luôn dịu dàng với mỗi mình cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt nhu tình đó luôn khiến trái tim cô phải liên tục thổn thức.
"Say rượu thì vào phòng mà ngủ, không được ngủ ở ngoài hành lang như thế nữa nghe không, nếu không phải anh gặp được em mà là kẻ xấu thì sao?" Anh khẽ nhăn mặt trách móc cô, nhưng lời nói lại chỉ toàn là sự cưng chiều, lo lắng dành cho cô.
"Ngoan, ngủ đi, chừng nào em tỉnh rượu anh đưa em về, anh ở phòng kế bên có chuyện gì thì gọi anh" Âu Lãnh Thiên dịu dàng xoa đầu cô như đang xoa đầu một đứa trẻ: "Anh đi đây!"
Anh xoay người rời đi, nhưng chỉ được vài bước đã bị Giai Tuệ ôm chặt anh từ phía sau.
"Thiên..
đừng đi mà, em xin anh đó!" Cô vừa nói vừa bật khóc nức nở.
"Không! Giai Tuệ, anh phải đi vì nếu anh ở đây em sẽ thấy rất phiền, rất mệt mỏi vì sự xuất hiện của anh."
"Không! Anh không hề phiền, trước đây em nói anh phiền phức điều là nói dối..
Thiên, em không muốn anh đính hôn với cô ta, em không muốn anh cưới cô ta, nhưng vì mẹ của anh..
em đã hứa với bà ấy là sẽ thuyết phục anh đồng ý kết hôn, em không còn sự lựa chọn khác..
em không muốn làm anh tổn thương đâu, xin anh hãy hiểu cho em!"
Lúc nhận lời đồng ý với Thu Cầm, Giai Tuệ đã nghĩ rằng cô sẽ chịu đựng được nỗi đau khi không có anh bên cạnh, trái tim chỉ đau đớn một chút thôi, vết thương có lớn đến đâu rồi cũng sẽ lành lại.
Mà lúc đấy cô lại không hề nghĩ, vết thương qua thời gian đúng thật sẽ lành lại, nhưng đồng thời nó cũng sẽ để lại sẹo, mà đã là sẹo thì sẽ không bao giờ biến mất được.
Để bây giờ đây hậu quả là trái tim cô phải chịu đựng lấy nổi đau đớn âm ỉ hành hạ cô từng phút từng giây.
"Giai Tuệ, giá như em nói với anh điều này sớm hơn thì tốt rồi."
Âu Lãnh Thiên gỡ lấy bàn tay đang ôm chặt lấy anh xuống: "Bây giờ, anh đã có vợ chưa cưới rồi, em nói với anh những chuyện này cũng chỉ vô ích mà thôi."
"Không!" Giai Tuệ vẫn cố chấp ôm chặt lấy anh, không cho anh gỡ tay cô ra: "Thiên, đừng đối xử với em như vậy mà, em rất cần anh!"
"Em cần anh làm gì? Anh đâu là gì đối với em, trong mắt em, anh chỉ là một công cụ để em có thể dễ dàng bước vào giới giải trí, ngoài ra thì chẳng là gì của em cả."
"Không phải như vậy đâu!" Giai Tuệ vẫn ôm chặt lấy anh mà khóc rất lớn.
Từ nãy đến giờ anh không thèm quay lưng lại nhìn lấy cô dù chỉ là một lần.
Không lẽ anh đã giận cô thật rồi sao?
"Giai Tuệ, buông anh ra đi, anh sắp lấy vợ rồi, em đừng đến gần anh nữa, đừng níu kéo anh nữa, nhưng thế không tốt cho em đâu."
"Thiên, em thật sự không thể sống thiếu anh..
anh mắng em ích kỷ cũng được, nhưng em chỉ muốn ở bên cạnh của anh thôi..
dù có mang danh là kẻ thứ ba em cũng chấp nhận..
em không cần danh phận, không cần ai biết về mối quan hệ của chúng ta, không cần bất cứ thứ gì nữa..
em chỉ cần anh, em chỉ cần được ở bên cạnh anh là đủ rồi, em sẽ làm tình nhân của anh giống như trước kia có được không?"
Âu Lãnh Thiên bật cười bởi những lời nói của cô, lạnh nhạt nói: "Trước đây không phải em ghét cái kiểu quan hệ mập mờ đó lắm sao? Bây giờ lại đòi trở về giống lúc trước, bộ em muốn sống lén lút, không danh không phận như thế cả đời sao?"
Âu Lãnh Thiên im lặng một hồi lâu rồi nói tiếp.
"Giai Tuệ, anh yêu em, yêu em rất nhiều..
nhưng rõ ràng là trong cuộc tình này anh chỉ là một kẻ đơn phương mà thôi, từ nãy đến giờ anh đã chờ đợi em, chờ đợi em nói ra câu nói mà anh muốn nghe, câu nói mà em chưa bao giờ nói cho anh nghe, rốt cuộc thì em vẫn không chịu nói." Âu Lãnh Thiên dứt khoát gỡ tay Giai Tuệ, bước đi ra khỏi phòng.
"Em yêu anh!"
Tay anh vừa chạm đến tay nắm cửa, thì nghe được giọng của Giai Tuệ từ phía sau, chất giọng mềm mại, xen lẫn chút gấp