Trong căn phòng yên ắng và tĩnh lặng, chỉ có Âu Thiên Bách và Giai Tuệ, từ nãy đến giờ đã 15 phút trôi qua kể từ khi Âu Thiên Bách kêu cô vào phòng của ông, ông chỉ im lặng không hề nói gì khiến Giai Tuệ rất sợ.
"Ba, con xin lỗi!" Ngoài từ xin lỗi ra Giai Tuệ không biết phải nói như thế nào với ông nữa, cô lại không có can đảm để nói thẳng với ông là cô thích con trai của ông, mong ông có thể tác thành cho hai đứa.
"Hai đứa như thế này lâu chưa?" Đột nhiên Âu Thiên Bách hỏi.
Giai Tuệ gật đầu: "Từ trước khi con vào nhà này."
Những lời của cô y hệt như một nhát dao lao đến ghim thẳng vào Âu Thiên Bách, sốc đến không nói nên lời.
"Vậy..
Mẹ con có biết chuyện của hai đứa không?"
Giai Tuệ lại gật đầu: "Có dạ."
Nhát dao thứ hai bay thẳng đến chỗ Âu Lãnh Thiên, cú hit chí mạng.
"Sao con lại không nói cho ba biết chuyện này?"
"Thật sự lúc đấy con không biết Thiên là con của ba, lúc gặp anh ấy ở Âu gia con cũng rất bất ngờ..
với lại còn nghe Thiên nói ba bị bệnh tim, nên con không dám nói cho ba biết." Giai Tuệ nói mà không dám nhìn thẳng vào mặt Âu Thiên Bách.
"Ngốc quá, hai đứa yêu nhau thì có gì phải giấu..
tất cả mọi thứ trên đời đều có thể kiểm soát được, nhưng thứ duy nhất khiến chúng ta mất kiểm soát đó là trái tim, nếu hai đứa yêu nhau thì cứ thẳng thắn mà nói với ba."
"Ba không giận con sao?"
"Giận cái gì mà giận, hai đứa đâu phải anh em ruột, yêu nhau thì có gì sai chứ?"
Âu Thiên Bách dừng lại vài giây rồi nói tiếp.
"Con biết không, từ sau khi Lãnh Thiên bị bắt cóc, nó không nói chuyện với ba nữa, nó dần dần vạch rõ ranh giới với ba, không cho ba bước vào thế giới của nó..
ba biết nó giận ba, vì lúc đó thay vì làm theo lời của Kiều Tùng Sơn, ba lại cho người đến, làm trái ý của hắn ta để kết cục Tô Nguyệt phải chết ngay trước mặt nó..
nhưng hơn ai hết ba mới chính là người đau nhất, ba không muốn điều đó xảy ra..
nhưng nếu lúc đó ba làm theo ý hắn muốn..
rồi liệu hắn có thả Lãnh Thiên ra hay là sẽ giết nó để diệt khẩu? Vậy mà Lãnh Thiên, nó lại không chịu hiểu cho nỗi khổ của ba, bởi thế mười mấy năm nay nó không thèm về căn nhà này là vì nó không muốn gặp mặt ba.
Giờ đây đã có con bên cạnh nó rồi, ba rất yên tâm, vì ba biết con là một cô gái rất trong sáng và lương thiện, chỉ có con mới có thể giúp cho Lãnh Thiên thoát khỏi bóng tối quá khứ đầy ám ảnh của nó." Âu Thiên Bách xoa đầu Giai Tuệ nở nụ cười đầy mãn nguyện.
* * *
Đã hơn 30 phút trôi qua kể từ khi Âu Thiên Bách kêu Giai Tuệ vào phòng đọc sách.
Âu Lãnh Thiên đứng ở ngoài cửa mà ruột gan như lửa đốt, anh sợ Giai Tuệ sẽ vì anh mà bị Âu Thiên Bách la mắng.
Giai Tuệ vừa bước ra, Âu Lãnh Thiên liền kéo cô lại, ôm cô vào lòng: "Ông ta có la em không?"
"Không!" Giai Tuệ nhìn anh, cười.
"Không được nói gạt anh đó."
"Không thật mà, ba không có la em gì hết, ba chỉ hơi bất ngờ chút thôi."
Âu Lãnh Thiên nhìn chằm chằm vào cô xem cô có đang nói dối anh không, nhưng gương mặt hiện giờ của cô không có vẻ như vừa mới bị la, nên anh cũng không còn lo lắng nữa.
* * *
Từ sau ngày hôm đó, không thấy ai nói gì về chuyện của Âu Lãnh Thiên và Giai Tuệ nữa.
Mỗi lần bắt gặp được cảnh Âu Lãnh Thiên quan