Hà Quốc Anh kéo khẩu trang xuống cho Giai Tuệ thấy rõ mặt, rồi liền kéo lại đúng vị trí ban đầu vì anh sợ fan của anh sẽ nhìn thấy lúc đó thì anh sẽ gặp rắc rối với quản lý mất.
Hôm nay, anh tự nhiên nổi hứng lên muốn ra ngoài chơi nên đã trốn đi, giờ chắc quản lý đang cuống cuồng lên tìm anh.
"Anh là Hà Quốc Anh thật đấy sao?"
Giai Tuệ không thể tin nổi vào mắt mình nên đã hỏi lại.
Thật ra, trong buổi họp báo ngày hôm qua vì lo đối phó với đám phóng viên nên cô cũng không có nhiều thời gian để nhìn mặt hết mọi người trong đoàn phim.
Cô chỉ biết Hà Quốc Anh qua mấy tin tức trên mạng mà cô đọc được thôi.
Hà Quốc Anh là nghệ sĩ của giải trí SK, anh được xem là một nghệ sĩ trụ cột của công ty với một gia tài phim ảnh khá đồ sộ và đã được nhận rất nhiều giải thưởng lớn.
Không những vậy, Hà Quốc Anh lại có ngoại hình ưa nhìn, chuẩn soái ca bởi thế, những fan hâm mộ anh đã đặt cho anh một cái biệt danh là nam thần quốc dân hay mẫu chồng quốc dân.
"Cô Giai Tuệ, tính ra chúng ta cũng sắp trở thành đồng nghiệp với nhau rồi.
Đồng nghiệp thì phải giúp đỡ nhau, nhường nhịn nhau có phải không? Nếu cô đồng ý bán chiếc xe mô tô này cho tôi thì tôi hứa từ nay tôi sẽ bảo kê cho cô, nếu trong đoàn phim có ai dám bắt nạt cô, tôi sẽ đứng ra bảo vệ cho cô."
"Hả? Anh Hà, anh nhìn tôi giống kiểu người cần anh bảo kê cho à? Với lại một điều nữa là, nếu anh đứng ra bảo vệ cho tôi thì người hâm mộ của anh thế nào cũng sẽ xé xác tôi ra cho mà xem, bởi thế xin anh để tôi tự sinh tự diệt ở đó đi!"
Giai Tuệ chắp hai tay lại trước mặt Hà Quốc Anh.
"Tôi biết cô là một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, cô còn có tài chặn miệng mấy tên nhà báo nữa.
Hôm qua, trong buổi họp báo tôi nhìn thấy cô quá là ngầu luôn.
Từ đó trở đi tôi quyết định sẽ trở thành fan trung thành của cô, không lẽ cô nỡ lòng nhìn fan của mình cầu xin như vậy vẫn không động lòng sao?"
"Haizz..
nói đi nói lại là anh muốn chiếc xe phải không?"
Giai Tuệ thở dài một cách thất vọng vì trên phim Hà Quốc Anh trưởng thành, đĩnh đạc bao nhiêu thì ngoài đời lại mặt dày, trẻ con bấy nhiêu.
Đúng là cô đã bị một cú lừa quá xuất sắc mà!
"Thôi được rồi, dù sao anh cũng là tiền bối nên tôi sẽ cho anh giữ tạm chiếc xe này hộ tôi."
Giai Tuệ nghĩ dù gì cô cũng là người mới vào nghề, tốt nhất là cũng không nên đắc tội với Hà Quốc Anh.
Với lại, cô đã lỡ dùng hết mấy cái thẻ của Âu Lãnh Thiên để đi mua chiếc xe, nếu giờ cô đem chiếc xe về nhà, có khi nào anh ta tức quá quăng bảo bối của cô ra ngoài đường luôn không? Nên cô đành phải gửi nó ở chỗ Hà Quốc Anh, xem như một công đôi chuyện.
"Sao chứ? Chỉ là giữ giùm thôi sao?"
Hà Quốc Anh nhăn nhó, trên mặt hiện rõ ba chữ "không bằng lòng".
"Anh không đồng ý?"
"Đâu có, ai nói chứ? Tôi đồng ý mà!"
Tuy vẻ mặt thì nói đồng ý nhưng trong lòng anh đang khóc thầm.
Có nỗi đau đớn nào bằng nỗi đau có được thứ mình muốn bên cạnh mà nó không phải là của mình chứ!
"Nhớ phải chăm sóc cục cưng của tôi cho kĩ đó, nếu nó bị một vết xước nhỏ nào thôi thì anh đừng có trách tôi."
Giai Tuệ đưa chìa khóa xe cho Hà Quốc Anh, miệng thì không ngừng đe dọa, dặn dò Hà Quốc Anh.
Giai Tuệ về đến nhà cô liền nằm dài trên chiếc ghế sofa ở phòng khách.
Bây giờ nghĩ lại vì trong lúc bồng bột nhất thời mà cô xài mất mấy cái thẻ của Âu Lãnh Thiên.
Cô không biết, khi anh biết chuyện thì có đuổi cô ra khỏi nhà không nữa.
Giai Tuệ càng suy nghĩ thì càng cảm thấy sợ hãi, nên đã lấy điện thoại ra nhắn cho Âu Lãnh Thiên.
[ Anh yêu..]
0, 01 giây sau..
[ Sao? Em vừa gây ra chuyện gì có lỗi với tôi à? ]
[ Ơ..
sao anh biết? ]
[ Bình thường có bao giờ em nhắn tin cho tôi đâu, lại còn ngoan ngoãn hơn thường ngày nữa.
Nói đi! Em vừa gây ra chuyện gì rồi? ]
[ Thật ra..
hôm nay em đi trên đường gặp được một ông cụ bị vợ mắng vì tiêu xài hoan phí, em thấy rất tội nghiệp