Thư ký Tống đã không đứng bên cạnh cô nữa, ông ấy đi đến nói chuyện với Thẩm Phi Bạch rồi. Chỉ còn lại mỗi Tạ U U đứng đấy, cô cảm thấy thật xấu hổ, nhưng trong lúc nhất thời cô lại không thể đi được, chỉ có thể tiếp tục đứng tại chỗ chờ.
Chẳng bao lâu sau cô thấy Thẩm Phi Bạch bảo mấy người đàn ông kia đi trước.
Tạ U U nhìn mấy đôi giày da đen bước qua bên cạnh cô, lại không dám nhìn Thẩm Phi Bạch, dường như bầu không khí có một loại xấu hổ khó nói được, cũng chẳng ai mở lời.
Cô cảm thấy bên ngoài mình và Thẩm Phi Bạch đã hình thành một sự ăn ý tự nhiên, gặp ở chỗ nào cũng có thể bày ra dáng vẻ không thân quen.
Thẩm Phi Bạch không nói gì, anh cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, một tay khác cho vào túi quần. Anh cũng chẳng bước vào phòng làm việc, dư quang nơi khóe mắt anh chỉ như vô tình quét đến chỗ Tạ U U, cô đang cúi đầu, lộ rõ cần cổ trắng nõn nà.
Thẩm Phi Bạch thu hồi tầm mắt: "Sao lại có người ở đây?"
Giọng điệu của anh không tính là dịu dàng, nhưng cũng tốt hơn vừa nãy rất nhiều, điều này khiến trái tim đang nhảy lên cao của Tạ U U có phần dịu lại.
Tạ U U bình tĩnh một chút, cô hơi nhỏ giọng đáp lại: "Tôi không làm gì, thư ký Tống gọi tôi đến đây."
Thẩm Phi Bạch không nói gì, thật lâu sau giọng của anh mới lại vang lên.
"Về đi."
Cô xoay người muốn chạy đi ngay, thế nhưng cánh tay cô bị một bàn tay khác giữ lại, bên tai vang lên tiếng thở dài rất khẽ, như thể có chút bất đắc dĩ. Trái tim Tạ U U đập đến mất bất bình thường, cô không biết anh đang có ý gì, chỉ nghe anh hỏi cô: "Buổi chiều có rảnh không?"
"Sao cơ?"
"Thẩm Trung từ trường học về, em chăm sóc nó giúp tôi, buổi tối ăn cơm với nhau."
"Được."
Vừa thấy có người đến, Tạ U U cúi đầu xuống ngay cũng nhanh chóng giật tay mình khỏi tay Thẩm Phi Bạch.
Trên cổ tay cô vẫn còn lưu lại độ ấm của người đàn ông.
Sau khi trở về, trong lòng Tạ U U có chút không yên, không biết dáng vẻ lôi kéo nhau vừa nãy của cô và Thẩm Phi Bạch có bị ai khác nhìn thấy không.
Cô không biết, những nguy cơ rình rập họ đã bị thư ký Tống dọn dẹp hết rồi.
Hôm nay chụp một ít ảnh công ích, Tạ U U ngồi trong phòng nghỉ, một tay cầm hamburger gà rán một tay khác cầm ly coca lạnh, ăn đến mức vui vẻ.
Chỉ vào lúc này Vương Tuyền mới có cảm giác cô giống với một nữ sinh chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Vương Tuyền thấy cô ăn như thế còn có hơi lo lắng: "Em không sao chứ? Có phải thị trưởng trách em xen vào chuyện người khác không?"
"Không có gì hết." Tạ U U uống một ngụm coca, cảm giác tâm trạng mình thật tốt: "Đã lâu rồi không ăn mấy thứ này, ngẫu nhiên ăn lại đúng là sảng khoái mà."
Vương Tuyền vẫn không quên nhắc nhở cô, làm nữ minh tinh phải duy trì dáng người, ngàn vạn lần không được ăn quá nhiều.
Không đợi anh ấy nói thêm mấy câu thì cửa đã vang lên âm thanh, Thẩm Phi Bạch bước vào.
Vương Tuyền rất thức thời, biết mình nên đi rồi, anh ấy để hai người ở riêng với nhau, còn rất tri kỷ đóng cửa lại.
Tạ U