Người như Thẩm Phi Bạch chắc không trầm mê nữ sắc. Anh tổng cộng bao dưỡng cô hơn hai năm, không nói đến chuyện chán hay không, họ mới lăn lộn có mấy lần. Lần này cũng không biết là lý do gì, anh còn có thể nhớ ra cô nhân tình mà mình bao nuôi bên ngoài. Hai năm không gặp, Tạ U U đoán anh đã quên cô từ lâu, chỉ có thư ký còn nhớ, mỗi tháng vẫn thành thật gửi tiền tiêu vặt cho cô.
Vừa rồi hai người họ đã củi khô bốc lửa, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng. Anh vẫn có thể lui thân vì chuyện khác, đây thật sự không phải là cảnh giới của người thường.
Cô biết Thẩm Phi Bạch đã có vợ, hai người họ kết hôn chính trị. Hình như là thanh mai trúc mã, nhưng ai chơi của người nấy, còn có một đứa con trai mười lăm tuổi. Tính kĩ ra thì hai mươi tuổi Thẩm Phi Bạch đã sinh con, so với người cùng trang lứa thì quả thật anh sinh con hơi sớm.
Ngâm xong, Tạ U U đứng dậy khỏi bồn tắm với muôn vàn suy nghĩ , cầm chiếc váy sạch sẽ mà thư ký Tống mang đến cho cô.
Từ quần áo lót cho đến váy, tất cả các size đều chính xác. Tạ U U đỏ bừng mặt, trong lòng đã đoán được đại khái anh đo size như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ U U thay váy trên giường xong, ngắm nhìn mình trong gương. Cô giống như đóa thủy tiên nở rộ, chiếc váy rất hợp với khí chất của cô, vừa sạch sẽ lại vừa đơn thuần, nhìn qua còn xen lẫn chút yếu đuối.
Chiếc di động cô đặt trên bàn trà bỗng nhiên vang lên, Tạ U U bắt máy. Hóa ra là thư ký của Thẩm Phi Bạch, hỏi cô có muốn về luôn không, ông ta đã chờ ở dưới cổng khách sạn.
Tạ U U vội vàng nói bây giờ mình về luôn, kêu ông ta chờ năm phút.
Sau khi cúp máy, Tạ U U cầm túi xách trên sofa cùng với quần áo đã mặc tới đây trước đó. Cô vốn còn muốn kiểm tra xem có để quên đồ gì không, nhưng bất ngờ trông thấy một chiếc nhẫn trơn dành cho nam rơi trong một góc của bàn trà.
Tạ U U dừng động tác trên tay lại, cầm chiếc nhẫn trơn đó lên, tò mò đánh giá.
Trông chiếc nhẫn trơn này rất giản dị, tự nhiên, nhưng lại thể hiện phẩm vị của người đàn ông.
Vốn là chiếc nhẫn trên ngón áp út của Thẩm Phi Bạch, có thể là lúc nãy tắm rửa, anh tiện tay ném lên bàn trà, lúc đi quên mất không mang theo.
Cô không kịp nghĩ nhiều, Tạ U U để chiếc nhẫn vào trong túi mình, định hôm nào đó có cơ hội trả lại cho anh.
Sau khi Thẩm Phi Bạch rời đi, mới phát hiện nhẫn của mình không thấy. Thảo nào anh luôn cảm thấy ngón áp út của mình trống trơn, trái lại cũng không bận tâm lắm, chẳng qua trong chốc lát khó sửa được thói quen.
Tạ U U lên xe, đặt túi xách lên ghế.
Thư ký Tống vừa quay xe vừa hỏi cô: “Cô Tạ, tối nay cô có hứng thú đi mua sắm không?”
Nghe thấy vậy, Tạ U U bỗng hiểu ra, chắc là do Thẩm Phi Bạch sắp xếp. Có lẽ hôm nay cô hầu hạ không tệ, tâm trạng sugar daddy vui vẻ còn cố ý kêu thư ký đưa cô đi tiêu tiền.
Phải biết rằng các anh già đều lõi đời, anh có tiền nhưng không phải vung tiền như rác. Anh cho cô đãi ngộ không tính là hà khắc lắm nhưng cũng không thừa thãi cắc nào. Cô chỉ là nhân tình,