Tình Nhân

Chương 62


trước sau


Chương 62: Ngọt ngào
Sau khi Thẩm Phi Bạch ngậm thuốc lá đi ra, trông thấy Tạ U U giẫm đôi chân trần trên thảm. Cô không chỉ thu dọn ga trải giường đã lấm bẩn kia, còn bỏ cả quần tây của anh cùng đồ lót của cả hai vào trong giỏ đựng quần áo bẩn.
Chân của cô gái rất đẹp, nhỏ xinh tinh tế, trắng nõn như ngọc. Hình dáng bàn chân hoàn hảo, giẫm lên thảm trông rất đẹp mắt. Ngón chân đè mạnh lên thảm di hai nhát hơi nghịch ngợm, bày ra tính cách của cô gái nhỏ.
Ánh mắt đầu tiên của người đàn ông dừng trên chân cô, miệng nhả khói tự nhiên. Nhìn lên phía trên là cẳng chân thẳng tắp, nõn nà, trắng đến phát sáng.
Trên người Tạ U U vẫn để rông, chỉ khoác chiếc áo sơ mi của anh khó khăn lắm mới che qua mông. Chiếc áo cô mặc lên người hoàn toàn có thể làm váy, còn hấp dẫn hơn cả cởi sạch sành sanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yết hầu của người đàn ông khẽ động đậy.
Tạ U U chú ý tới tầm mắt Thẩm Phi Bạch nhìn lại đây. Cô liếc nhìn về phía anh, sau khi bắt gặp ánh mắt đó, vẫn tỏ ra hơi thẹn thùng như cũ, cười đến ngọt ngào.
Đôi mắt linh động như chú nai con e lệ, thẹn thùng.
“Quần áo của em vẫn còn ở dưới lầu, lát nữa em xuống lấy lên giặt.” Tạ U U dừng một chút rồi nói với anh: “Cho nên em mặc áo sơ mi của anh trước, anh có để ý không?”
Thẩm Phi Bạch ngắm Tạ U U như thể nhìn thấu cô. Nhịp tim cô cũng trở nên nhanh hơn dưới ánh nhìn chăm chú này. Mặt cô nóng bừng, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này.
Tất nhiên, Tạ U U cũng biết phụ nữ mặc áo sơ mi của người đàn ông là có ý gì, nhất là sau khi xong việc.

Nhưng cô lấy cớ này còn rất logic và thỏa đáng, quần áo cô đều bị anh cởi vứt hết dưới lầu. Cô không có quần áo mặc, chỉ có thể lấy tạm áo sơ mi của anh che đậy cơ thể.
Không thể phủ nhận tư thái này còn rất hấp dẫn.
Đối với đàn ông mà nói, đây là một loại đánh sâu vào nhan thức rất mạnh.
Thẩm Phi Bạch đi tới, thân hình cao lớn đứng sau lưng cô. Cơ thể hai người cũng không có tiếp xúc gì như đang giữ khoảng cách như có như không. Nhưng ngay sau đó, Tạ U U nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu. Hơi thở thuộc về người đàn ông, dường như muốn bao trọn cơ thể của cô.
“Em mặc vậy rất đẹp.”
Nghe thấy vậy, trong lòng Tạ U U bỗng ngọt đến phát ngấy. Ai mà chẳng thích được khen chứ, còn từ một người đàn ông đã từng gặp đủ loại phụ nữ nữa.
Tạ U U nghĩ một đằng trả lời một nẻo: “Em đi lấy quần áo dưới lầu lên giặt đây.”
Thẩm Phi Bạch nhìn phản ứng có chút kỳ cục của cô gái nhỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi ‘ừ’ một tiếng.
Vành tai Tạ U U đỏ bừng, cô xuống lầu lấy quần áo của mình. Trái tim đập thật nhanh, không khỏi mắng mình hình như hơi giả tạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Phi Bạch thấy cô hấp tấp rời đi, vừa xoay người đã xém chút đụng lên piano. May mà người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, duỗi tay tóm lấy cánh tay cô mới không để cô đụng phải.
“Nhìn đường một chút, đừng va phải piano.”
Lúc này Tạ U U bị Thẩm Phi Bạch túm như vậy, thầm nghĩ mà sợ. Nếu chân va trúng không biết đau đến mức nào. Trước đây, cô từng nếm trải tư vị này rồi, vô cùng khó chịu.
Nghe giọng Thẩm Phi Bạch có vẻ rất kiên nhẫn, không hề cáu kỉnh.
Tạ U U vốn bị dọa đến mức trái tim yếu ớt, được giọng nói giàu từ tính của anh trấn an. Cô tỉnh táo lại, lập tức gật đầu.
Nếu đổi là người khác, e rằng đã mắng cô có mắt như mù, lớn bằng ngần này còn bộp chộp như vậy.
Nhưng từ rất nhiều điểm có thể nhìn ra, quả thật Thẩm Phi Bạch đối xử rất khoan dung với cô. Không biết có phải là do anh đã lớn tuổi nên cảm xúc khá trầm ổn.
Hồi trước vì để diễn tròn vai, nên cô đã nhờ thư ký Tống mua giúp chiếc đàn piano này. Sau khi đóng xong vai diễn đó, cô vẫn luôn để đó không ngó ngàng gì tới, đặt trong phòng chỉ để phủ bụi.
“Vâng.”
Thẩm Phi Bạch buông lỏng tay cô ra rồi lại hỏi một câu: “Em rất thích piano à?”
“Cũng không phải thích lắm.” Tạ U U nở một nụ cười với anh: “Là do hồi trước đóng phim nên mua về, sau đó em vẫn để đó không dùng mấy, vì vậy bày trong phòng làm đồ trang trí.”
Thẩm Phi Bạch gật đầu, đã hiểu rõ: “Ngày mai dọn chiếc piano này sang phòng khác đi. Cũng có thể dọn lấy một phòng

chuyên đặt piano.”

Với cái tính này của Tạ U U, cũng không biết sẽ bị va bao nhiêu lần nữa.
Tạ U U không chắc có phải anh đang suy nghĩ cho mình hay không, chỉ thấy trong lòng hơi ngượng ngùng, không ngăn được sự ngọt ngào. Cô chỉ đáp lại một chữ.
“Vâng.”
Đến khi Tạ U U cầm quần áo trở lại phòng lần nữa, đã thấy Thẩm Phi Bạch ngồi trên sofa xem tài liệu. Anh lại đeo chiếc kính gọng vàng lên, trông có vẻ nghiêm túc và đứng đắn. Cô thu lại tầm mắt, lấy bộ đồ lót mới đi dép lê vào phòng tắm.
Lúc tắm, cô ngắm mình trong chiếc gương mờ sương, cảm giác người trong gương đang cong khóe môi giống cô thiếu nữ hoài xuân, trong lòng đầy ngọt ngào.
Cô đưa tay vỗ mặt mình, cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Anh già đúng là dễ làm người ta rối loạn tâm trí, phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Tắm rửa xong, cô mặc váy ngủ đi ra, tóc búi tròn trên đỉnh đầu và để mặt mộc. Lúc này trông cô càng thêm non nớt, xinh tươi.
Thẩm Phi Bạch vốn đang suy ngẫm điều gì đó, nhìn thấy Tạ U U ngập tràn hơi thở thanh xuân như vậy. Mãi một lúc sau, anh mới dời tầm mắt sang chỗ khác.
Sau khi đi ra, cô nhìn đồng hồ đã sắp mười hai giờ đêm.
Tạ U U hơi buồn ngủ, thấy Thẩm Phi Bạch vẫn chưa đi ngủ, đang xử lý công việc. Cô cũng biết điều không hề đi quấy rầy anh mà bò lên giường tự mình đi ngủ trước.
Khi đang ngủ mơ màng, Tạ U U cảm giác được chăn bị vén lên rồi có người chui vào. Cô ngửi thấy hơi thở quen thuộc của người đàn ông mang theo hương bạc hà thanh mát.
Lồng ngực nam tính rắn chắc dán lên lưng cô, độ ấm lan theo sống lưng cô dần xuống dưới, cô thoải mái ‘hừ’ một tiếng.
Đường cong sống lưng của cô gái rất đẹp, còn mang chút cảm giác yếu ớt quen thuộc, như thể chỉ cần véo là sẽ vỡ vụn.
Tạ U U ‘ưm’ một tiếng, lật người lại rồi giang hai tay ôm lấy người đàn ông giống y bạch tuộc. Khuôn mặt nhỏ cọ hai cái lên ngực anh, sau đó cô ngủ thiếp đi.
Tay Thẩm Phi Bạch hơi khựng lại, cánh tay đang cầm chăn lướt qua đỉnh đầu cô với vẻ mặt thản nhiên như cũ.
Anh vừa cúi đầu, thấy cô gái đang ôm mình, vùi đầu vào ngực anh. Mái tóc dài đen nhanh quấn trên cổ, rơi lên trên cổ anh có chút ngưa ngứa.
Anh đưa tay vén tóc gọn gàng cho cô rồi cứ thế ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Tạ U U bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức.
Cô dụi mắt, đầu óc còn hơi mơ hồ, phát hiện mình đang nằm trong cánh tay của người đàn ông.
Váy ngủ của cô hơi lộn xộn, cặp vú căng tròn lộ ra bên ngoài, đè lên ngực của người đàn ông. Tạ U U trông thấy dáng vẻ này của mình, lại không nhịn được mà đỏ mặt.
“Mấy giờ rồi?”
Thẩm Phi Bạch cũng ngồi dậy, nhìn thoáng qua thời gian, anh đã tỉnh hẳn.
“Sáu rưỡi.”

Sau đó, anh nhìn sang cô gái còn chưa mở nổi mắt đang nằm bên cạnh mình: “Em cứ ngủ thêm lát nữa đi.’
Tạ U U ngủ nướng đã thành thói quen, thấy Thẩm Phi Bạch nói dậy là dậy. Cô thật sự không làm được, lại mau chóng ngủ thiếp đi một lần nữa.
Mãi đến bảy rưỡi cô mới rời giường.
Người đàn ông đã mặc xong quần tây và áo sơ mi, đang ngồi bên bàn ăn dùng bữa sáng. Thư ký Tống cũng có mặt, rõ ràng bữa sáng là do ông ta đưa tới. Anh đã cạo râu sạch sẽ, trông rất có tinh thần.
Tạ U U đi xuống, trên người còn toát ra vẻ lười biếng.
Thẩm Phi Bạch nghe thấy tiếng động trên lầu, ngẩng đầu nhìn cô. Chú mèo Ragdoll tung tăng nhảy nhót bên cạnh Tạ U U.
“Dậy rồi à? Lại đây ăn sáng.”
“Thẩm Trung đâu rồi?”
Tạ U U không thấy những người khác, nên ngồi ở bên cạnh Thẩm Phi Bạch, còn ngửi được mùi kem cạo râu.
“Cậu chủ nhỏ ở trên lầu, cũng không biết tại sao vừa nãy gọi cậu ấy xuống ăn sáng hồi lâu mà vẫn chưa chịu xuống.”
Thẩm Phi Bạch cũng nói một câu: “Cứ kệ nó, ăn sáng thôi.”
Tạ U U ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn quyết định đi xem. Có chuyện gì mà cậu chủ không rảnh dùng bữa sáng thế này.
“Để em đi xem sao.”
Thấy Tạ U U lên lầu, Thẩm Phi Bạch buông dao nĩa xuống, ánh mắt nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh kia trở nên thâm trầm.
Thư ký Tống cũng lõi đời, đứng bên cạnh nói một câu: “Cậu hai, tôi thấy có vẻ cô Tạ và cậu chủ nhỏ ở chung khá hòa thuận.”
Thẩm Phi Bạch cong khóe môi, không lên tiếng. Anh dùng dao cắt trứng ốp la, hôm nay trứng ốp la làm không tệ.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện