Một mảnh im lặng tại hành lang đến đáng sợ.
Mộ Dung Quân từ từ bước đến trước mặt vợ mình, giọng ông lạnh nhạt, " Lưu Chỉ Tâm, bà càng ngày càng quá quắt. Muốn ngồi cả lên đầu tôi."
"Lão gia, không phải như ông thấy đâu, tôi chỉ là phạt bọn họ vì phạm lỗi với tôi thôi.. tôi không có quá...." Lưu Chỉ Tâm vừa run sợ, vừa cố biện bạch. Nhưng còn chưa nói hết thì...
"Câm miệng!!" Mộ Dung Quân quát lên một tiếng, theo đó, một tiếng bạt tai vang lên.
Bốp ! Nghe thôi cũng đủ thấy xót cả màng nhĩ.
Lập tức một bên má của Lưu Chỉ Dung hằn lên năm dấu ngón tay đỏ au, mặc dù là ban tối nhưng dưới ánh đèn vẫn có thể nhìn thấy rõ.
"Mộ Dung Quân, ông tát tôi." Lưu Chỉ Tâm ôm mặt hét lên, hai mắt hằn đỏ sắp khóc đến nơi. Lần đầu tiên trong đời, bà ta bị ông táng một bạt tai như thế.
Trước mặt cả một đám hạ nhân, bà ta vừa thẹn, lại vừa sợ, cúi mặt bắt đầu khóc rưng rức. " Mộ Dung Quân, ông vì một kẻ ở trong nhà...hức hức...mà đánh tôi...hức hức..vì một đứa cô nhi mà đối xử với tôi như vậy... hức hức...tôi sẽ về nói với cha tôi, rút vốn khỏi hợp đồng với Mộ thị, để xem ông cần ai hả...hức hức."
Mộ Dung Quân nhíu hai chân mày, nhìn chằm chằm phu nhân của mình. " Bà dám, phu nhân, tôi cũng nói cho bà biết, Mộ Dung Quân tôi nhịn đủ rồi, bà thích thì cứ làm."
Đoạn ông quay qua sáu tên người hầu của Lưu Chỉ Tâm đang còn giữ Dương Tinh Nhi và vú Trần. " Còn không thả người, các cậu nên biết, bản thân đang ở trong nhà ai? Và nhận tiền của ai?"
Sáu tên kia chỉ có thể thả người, Tinh Nhi được thả ra, ngã xuống tại chỗ.
Phùng Lam Vương chạy vội đến đỡ cô dậy. "Tinh Nhi, em có sao không? Sao nóng quá!?" Anh quay sang mẹ mình là Giang Thủy gọi to, " mẹ, Tinh Nhi nóng quá."
Giang Thủy bước nhanh tới, sờ trán của Tinh Nhi, liền giật mình, "phải mang con bé đi viện, nó sốt cao quá."
Mộ Dung Quân lúc này đi tới đỡ vú Trần lên. "Chị Trần, xin lỗi, là tôi thời gian qua không quan tâm đến chuyện trong nhà."
Vú Trần được thả ra, vội vàng đi nhanh đến chỗ Tinh Nhi, trên trán bà vẫn còn vệt máu chưa khô. Bà khóc, " Tinh Nhi con ơi, con đừng làm vú sợ nha!"
Dương Tinh Nhi mở mắt, yếu ớt, miệng thì thào, " vú ơi, con chịu được."
Cô cố gượng đứng dậy, Phùng Lam Vương và Giang Thủy đỡ hai bên, Tinh Nhi đi từng bước khó khăn đến trước mặt Mộ Dung Quân. Cô mệt nhọc nói,
" Bác à, cảm ơn bác đã chăm sóc và nuôi dưỡng con suốt 15 năm qua. Từ hôm nay trở đi, con Dương Tinh Nhi sẽ rời khỏi nhà Mộ Dung. Xin bác thành toàn cho con."
"Tinh Nhi, con nói gì vậy. Ta vốn không có đuổi con." Mộ Dung Quân đầy áy náy đáp.
"Không phải...con không có ý này...Để cả nhà được vẹn cả đôi đàng yên ấm, con sẽ rời khỏi, con muốn tự lập." Tinh Nhi nhẹ giọng nói.
Mộ Dung Quân nhìn cô cháu gái với vết roi đầy người, ông không khỏi xót xa trong lòng, thân là một người làm bác, rõ ràng đã nhận trách nhiệm với em gái ông, thế nhưng hình như ông chưa làm tròn trách nhiệm.
Thật đáng trách.
"Được rồi Tinh Nhi. Ta đồng ý với con." Mộ Dung Quân nói xong, liền lôi ra một chùm chìa khóa nhỏ bằng thép, được chế tác rất tinh xảo đưa cho Tinh Nhi, rồi tiếp lời. "Tinh Nhi, cái này là của mẹ con để lại cho con."
"Bác ơi, cái này là?" Tinh Nhi nhìn chùm chìa khóa, thoáng nhận ra, nó chính là chìa khóa chung cư và xưởng gốm Yên Nam của cô kiếp trước đây mà !
Ở kiếp trước, cô vào đại học, thì xưởng gốm mới được Mộ Dung Quân trao lại, chính là năm cô được 18 tuổi. Là vào ba năm sau.
" Đây là chìa khóa chung cư và xưởng gốm Yên Nam của em gái đã khuất của ta, cũng chính là mẹ ruột của con để lại. Bây giờ con rời đi, ta cũng không