16 giờ 30 phút chiều.
Cả một ngày học tập mệt mỏi cuối cùng cũng kết thúc.
Ánh hoàng hôn bắt đầu trải dài lên khắp hành lang của trường học. Từng nhóm học sinh rời khỏi khuôn viên trường học để ra về.
Số còn lại thì trở về kí túc xá. Vì trường có bán trú cho học sinh ở xa.
Mọi người về hết. Tinh Nhi mới cẩn thận thu lại sách vở đề cương để ra về.
Xuống hết cầu thang bộ. Cô đi từng bước nhỏ ra đến khuôn viên rộng lớn của trường. Lúc này chỉ còn lác đác vài học sinh, sinh viên đi sau cùng.
Bên ngoài cánh cổng lớn, Tinh Nhi nhìn thấy, đa phần đám nam sinh, nữ sinh đều được cha mẹ đi xe sang đến rước, xoàng thì cũng được tài xế riêng trong nhà đưa về.
Không có như cô, cái gì cũng một thân, một mình. Nghĩ vậy thôi mà sóng mũi Tinh Nhi cay xè....
Một thân cô nhi, không cha không mẹ, cái câu có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, nghĩ cũng đúng quá còn gì.
Tinh Nhi khoác chiếc giỏ trên vai, đi chầm chậm, nói đúng hơn là cô không muốn rời khỏi trường, vì cô không muốn anh thấy cô trong bộ dạng như vầy.
Nếu anh hỏi, chả lẽ cô lại nói cô bị như vậy là do anh sao?
...
Từ xa, thanh âm quen thuộc lại vang lên, "Tinh Nhi, Tinh Nhi !"
Là Phùng Lam Vương. Anh cũng vừa từ lớp ra, ngay lúc thấy Tinh Nhi đang đi ra cổng, liền không chút do dự mà đuổi theo cô.
"Anh Lam Vương, anh định đi đâu? Cặp xách của anh?" Tinh Nhi tròn mắt nhìn Phùng Lam Vương hỏi.
"À...anh định đi mua đồ ăn tối cho bạn cùng phòng kí túc với anh. Vừa lúc thấy em đi ra." Phùng Lam Vương tươi cười đáp.
"Anh ở kí túc sao?" Tinh Nhi miệng hỏi, chân vẫn bước đi.
Phùng Lam Vương gật đầu, anh đi song song bên cạnh Tinh Nhi, "Ừm, anh mới đăng kí lúc chiều. Cuối tuần anh về một lần. Giúp cha mẹ phụ em khôi phục lại xưởng gốm."
Ồ, Tinh Nhi gật đầu. "Vậy anh đi mua đồ ăn đi, em nhớ còn quên đồ ở thư viện, em quay lại thư viện chút." Tinh Nhi lời còn chưa nói xong, đã nhanh chân chạy trước.
Quên đồ thật ra chỉ là cái cớ, mà trốn tránh mới là chủ yếu. Cô không muốn giáp mặt với phần tình cảm kia của Phùng Lam Vương, càng không thể gặp Thiên Trình với cái bộ dạng thảm bại này của cô.
Phùng Lam Vương chỉ kịp nhìn theo thân ảnh của cô nhóc Tinh Nhi mà thở ra một hơi, miệng lẩm bẩm, " Tinh Nhi ơi, bao giờ em mới có thể đón nhận tình cảm của anh đây?"
...
Bên ngoài cổng trường, một chiếc ô tô hiệu BMW đã đậu ở đó hơn 20 phút kể từ giờ học sinh tan học.
Còn có thể là ai ngoài ô tô của nhà Lục Minh.
Trên xe, Lục Thiên Bảo ngao ngán, ngáp lên ngáp xuống, vừa ngáp vừa đưa tay lên che miệng, rồi hỏi, " Trình Trình à, chúng ta về được chưa? Anh đói lắm."
Thiên Trình khẽ nhíu mày một cái, " Chưa, em phải đợi một người, nếu không gặp, em sẽ không về."
"Là ai thế?" Thiên Bảo bắt đầu bát quái.
"Không liên quan đến anh." Vừa nói Thiên Trình vừa quay sang tài xế rồi dặn dò, " Chú Thẩm, chú đưa anh Thiên Bảo về trước đi ạ, nếu mẹ cháu mà hỏi, thì chú cứ nói cháu có việc, sẽ về sau."
Chú Thẩm gật đầu, cũng không dám hỏi thêm. Thiên Bảo càng tò mò, nhưng là em trai anh không muốn nói, thì người làm anh trai như anh làm sao dám hỏi.
Im lặng là vàng.
Thiên Trình bước xuống khỏi BMW thì chiếc xe cũng chuyển bánh, rời khỏi cổng trường.
Bên ngoài chỉ còn lại vài người qua đường, dăm ba sinh viên ở kí túc xá đi mua đồ ăn tối.
Thiên Trình nhìn vào xa xa bên trong sân, anh nhìn rất kĩ để tìm thân ảnh cô gái nhỏ của anh, nhưng nhìn thật lâu vẫn không thấy.
Tinh Nhi về rồi sao?
Cô không có nghe được lời anh nói ban sáng, nên không biết anh đợi ngoài này.
Đợi thêm nữa tiếng nữa, nhưng bóng dáng Tinh Nhi một chút tăm hơi cũng không thấy. Thiên Trình do dự một lát, anh quyết định quay lại trong trường để xem thử. Trong đầu vừa nghĩ thì hai chân đã bước đi rồi.
Không thấy cô, anh liền sốt ruột.
Bên trong trường lúc này vắng lặng, đã là 6 giờ tối, mặt trời đã lặn rồi, chỉ còn vài mảng mây xám sáng cuối chân trời, vài ba ánh đèn đã dần lên, thay thế cho ánh sáng của mặt trời.
Thiên Trình đi thẳng vào bên trong, vẫn chưa biết nên tìm cô gái của anh ở đâu. Đôi mắt lại đảo một lần để tìm.