Sân Bay Đài Trung.
Một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh gấp gáp xuống đường băng.
Lúc này cũng đã hơn chín giờ khuya, cửa được mở ra, Thiên Trình và Tinh Nhi vội vàng xuống máy bay.
Cả anh và cô lúc này đều thay quần áo gọn gẽ, dễ hoạt động.
Tiện cho việc cứu người.
Thiên Trình mang theo hai vệ sĩ tin tưởng trong Lục gia, rồi cùng Tinh Nhi bắt taxi đến khu ngoại ô, của Thành Phố Đài Trung.
Ban chiều, lúc rời khỏi Phương gia, cả anh và cô sau khi phân tích rõ ràng mọi chi tiết, cả hai đều kết luận, Thiên Bảo và Diệu Linh bị đưa đến Đài Trung.
Hai người vì không muốn kinh động đến mọi người trong nhà, vì sợ họ lo lắng, vậy là cả hai cùng quyết định tự mình hành động.
Vừa cứu người, vừa muốn xem thử, rốt cuộc lão già Lý Phó Kiệt kia sẽ giở trò quỷ gì.
Taxi chạy đến ngoại ô Đài Trung rồi dừng lại.
Bốn người cùng nhau xuống khỏi xe.
Rất nhanh họ đã tìm ra được ngôi biệt thự bề thế nhất Đài Trung của Lý Gia.
Từ lộ lớn đi vào phải mất hơn 15 phút, sợ kinh động đến vệ sĩ trong Lý gia.
Thiên Trình và Tinh Nhi quyết định đi bộ vào biệt thự.
Xem như là một cặp tình nhân đang đi dạo vậy.
Bên ngoài trang viên được trồng rất nhiều cây phong, ban đêm sương xuống, hơi lành lạnh, trời có chút tối vì ánh trăng bị mây đen che khuất, không khí này khiến Tinh Nhi rùng mình.
Thiên Trình đi bên cạnh cô, cảm nhận được cô gái của anh bị lạnh, khẽ hỏi.
" Tinh Nhi, em lạnh?"
Vừa nói, anh vừa thật nhanh cởi áo khoác của anh đưa cho cô.
Tinh Nhi nghe anh hỏi, lại ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên áo anh, cô thấy ấm lòng, Thiên Trình lúc nào cũng vậy, với cô, anh luôn chu đáo đến từng li một.
Cẩn thận mặc áo anh vào người mình, " Cảm ơn anh." Cô nhỏ giọng đáp.
Hai vệ sĩ kia, một là Tiêu Dực, còn lại là Tiêu Càn đi theo phía sau Thiên Trình và Tinh Nhi, dù trời hơi tối, nhưng show ân ái kia, cả hai người vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Tiêu Dực nói nhỏ với Tiêu Càn.
Giọng điệu của Y có chút khinh thường,
" Này, Tiêu Càn , cậu xem, Thiếu gia, sao lại đưa cô tiểu thư này đi chung, nhìn xem, yếu như thế, lạnh còn chịu không nổi, làm sao mà cứu người được?"
Tiêu Càn thì thầm lại, " không biết, nhưng mà nếu thiếu gia đem cô ấy đi, thì chắc cũng phải có bản lĩnh gì đó, huống hồ cô ấy là thiếu phu nhân tương lai của chúng ta đấy."
"Tôi tin cái rắm, nhìn cô ta xem, người thì thấp bé nhỏ con, gặp tí lạnh thôi cũng để thiếu gia quan tâm, vậy thì làm được trò trống gì, đi cùng chỉ tổ vướng tay, vướng chân." Tiêu Dực làu bàu nói.
Rõ ràng là rất không ưa Tinh Nhi.
Tiêu Càn vỗ vai y, anh nói, " được rồi, cậu cứ làm theo lời của thiếu gia đi, quản người ta có bản lĩnh hay không làm gì? Cậu nếu mà để thiếu gia biết cậu mang tâm tư này, cậu nhất định sẽ được làm mồi cho cá sấu đó."
"Hứ, tôi sợ chắc, Tiêu Càn, tôi nói cậu nghe, tôi cá với cậu nếu cô ta có bản lĩnh thật sự thì Tiêu Dực tôi tình nguyện làm thức ăn cho tiểu Hắc của thiếu gia luôn." Tiêu Dực một dạng chắc nịch nói với Tiêu Càn.
Cuộc trò chuyện này của y và Tiêu Càn.
Đối với người bình thường có thể sẽ chỉ biết cuộc trò chuyện kia là của hai người đang đối thoại qua lại mà thôi.
Căn bản không biết họ nói những gì.
Nhưng đối với người luyện võ như Thiên Trình và Tinh Nhi thì ngược lại, từng lời của hai tên ngốc này, Cả anh và cô đều nghe không xót nửa chữ, hai người không hẹn mà cùng dừng lại.
Tiêu Dực và Tiêu Càn mải nói không để ý mà đụng luôn vào thiếu gia nhà mình và thiếu phu nhân tương lai.
Úi...Cả hai vội nhanh chóng phản ứng mà lui lại vài bước.
Mặc dù trời tối, nhưng Tiêu Dực và Tiêu Càn vẫn có thể cảm nhận được hai ánh mắt rất sắc bén đang nhìn chằm chằm vào họ.
Làm rét cả sống lưng.
" Tiêu Dực, cậu muốn làm thức ăn cho tiểu Hắc của tôi?" Thanh âm lãnh đạm của Thiên Trình vang lên.
Tiêu Dực run bắn trong lòng, y không ngờ thiếu gia lại nghe được.
Miệng câm luôn không dám trả lời.
Tiêu Càn một bên đang định giải thích thì giọng nói nhẹ nhàng của Tinh Nhi vang lên, rõ ràng là thanh âm không lớn lắm, nhưng lại mang đầy nguy hiểm, bức người.
" Thiên Trình, nếu cậu ta nói vậy, thì khi trở về, mang y cho Tiểu Hắc làm điểm tâm cũng được đấy!"
Tiêu Càn cả kinh vội nói, " thiếu gia, thiếu phu nhân, Tiêu Dực cậu ấy..." Nhưng là còn chưa kịp nói hết câu.
Thiên Trình đã ngắt