....
Bệnh viện Thanh Hải. Thành Phố Hải Thành.
Trên chiếc giường màu trắng tinh, thân thể một thanh thiếu niên 16 tuổi đang nằm bất động. Khắp người đều là vết thương trầy trụa.
Không ai khác, người thiếu niên này chính là Lục Thiên Trình. Cậu hai nhà Lục Minh.
Trên đường từ hôn lễ của cô ruột là Lục Minh Tử Yến và Hách Liên Mạc Kiên cậu ruột của mình. Anh bị tai nạn xe hơi. Vừa cấp cứu xong và được chuyển đến phòng hồi sức đặc biệt này.
Đôi mắt mấp máy khẽ mở, ang nghe thấy tiếng khóc thút thít của hai cô gái tầm 11 tuổi.
"Đây là đâu? Đau quá!" Giọng anh yếu ớt vang lên.
Hai cô bé kia bất giác im lặng ngừng khóc. Rồi không hẹn nhau mà cùng hô lên, " Anh hai, anh tỉnh rồi."
Lục Thiên Trình ngạc có chút sững sờ, không tin vào mắt mình.
"Mạc Hiên? Mạc Hạ?" Đây chẳng phải là hai cô em gái của anh đây sao? Họ chết trên du thuyền rồi kia mà, khoan đã, dáng vẻ con nít kia...?
Thiên Trình bật ngồi dậy, " ai..ui..đau quá," hai chân mày nhíu chặt, anh lúc này mới mở to đôi mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Trước mắt anh, hai cô bé 11 tuổi thắt hai bím tóc, một đứa mặc đầm hồng, một đứa mặc đầm đỏ.
Thiên Trình mừng rỡ đến rơi cả nước mắt, anh vậy mà trọng sinh rồi, đây chính là khoảng thời gian anh còn đang là học sinh ở trường cấp 3.
Chính là vào thời điểm 10 năm trước.
Nếu thế thì bản thân dáng vẻ của anh lúc này đang là một cậu thiếu niên 16 tuổi...
Nghĩa là anh còn chưa đủ tuổi vị thành niên.
Thiên Trình đưa tay lên day day mi tâm, "không có vết đạn bắn, đúng là anh được trọng sinh rồi."
Thật tốt, kiếp này anh sẽ làm tất cả những gì mình muốn, sẽ bảo vệ cha mẹ thật tốt. Sẽ bắt kẻ kia, nợ máu phải trả bằng máu.
Và điều quan trọng nhất, chính là anh sẽ tìm Dương Tinh Nhi của anh nữa.
Chỉ là, cô có trọng sinh giống anh hay không?
Còn đang mải suy nghĩ, chợt thanh âm của cha mẹ anh phát ra từ phía cửa đi vào làm anh hoàn hồn.
"Trình Trình ơi, con sao rồi, thằng bé này, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng con... hức hức..." Hách Liên Mạc Hân được Lục Minh Tử Thiên đỡ tới giường ngồi xuống, hai tay ôm lấy con trai mà mừng mừng tủi tủi.
Thiên Trình dang hai cánh tay ôm lấy bà, không nói gì, chỉ lặng lẽ trân trọng giây phút bên mẹ anh lúc này.
Kiếp này anh sẽ đền bù, bù đắp lại tất cả, cho người thân của anh. Sẽ không để thảm cảnh kia lại tái diễn.
"Mẹ, con đã không sao rồi, mẹ đừng khóc nữa, sẽ hại mắt." Câu nói đầu tiên trong kiếp này khi anh vừa trọng sinh lại, vì thế cổ họng có chút gượng gạo.
Giọng nói lại có vài phần tư vị của thiếu niên mới lớn.
" Trình Trình, không sao là tốt rồi, con có nhớ, khi nãy, tài xế lái xe đưa con về là ai không?" Lục Minh Tử Thiên xoa đầu con trai hỏi.
Thiên Trình nghe cha hỏi, anh rơi vào suy tư, sự việc của kiếp trước, anh nhớ vô cùng rõ. Từng đoạn kí ức ở kiếp trước bắt đầu ùa ra ngập hết trong đầu anh....
"A...đau đầu quá." Anh khẽ rên lên. Hai bàn tay bất giác ôm lấy đầu mình. Hai mắt cũng theo đó mà tối sầm lại, đầu óc chợt xoay mòng mòng, đau đớn.
"Trình Trình, đừng gấp, con mau nghỉ ngơi đi, là lỗi của cha không