Thiên Trình lạnh lẽo ra lệnh cho Tiêu Càn.
" Cởi trói cho hắn đi."
"Vâng, thiếu gia." Tiêu Càn nhận lệnh đi tới tháo dây trói cho Lý Phó Hàn.
Xong thao tác, anh lui về sau đứng ngang hàng với Tiêu Dực tiếp tục chờ lệnh của thiếu gia nhà mình.
"Lý Phó Hàn, thế nào, bị ăn miếng, trả miếng, thoải mái không?" Thiên Trình vẫn một dạng lạnh lùng nhìn tên kia nằm trên đất mà hỏi.
Lý Phó Hàn lúc này vô cùng khó khăn đau đớn mà gượng bò dậy, miễn cưỡng lắm hắn mới ngồi thẳng được trên mặt đất.
Hắn chửi lớn, " Lục Thiên Trình, mày là thứ đê tiện vô liêm sỉ.
Có ngon thì đối đầu trực diện với Lý gia...!Giở trò sau lưng, có gì hay?"
Thiên Trình nghe hắn nói, anh cười phá lên, " hahaha, Lý thiếu gia...mày chửi ai đê tiện? Chửi ai vô liêm sỉ?"
Thiên Trình tiến tới một tay phải thoắt cái túm cổ hắn nhấc hắn lên, sắc mặt anh cũng theo đó mà tràn đầy phẫn nộ lẫn tức giận, " Đồ khốn, mày nói tao đê tiện, vậy ông nội mày, Lý Phó Kiệt và mày Lý Phó Hàn, ông cháu mày thì đang hoàng lắm hả??? Đêm qua, nếu tao không đến kịp thì anh trai tao, chị Dâu tao sẽ ra sao với cái thứ xuân dược kia?"
Anh vừa nói vừa ra tăng lực ở tay, khiến khuôn mặt của Lý Phó Hàn vì ngộp thở mà đỏ bừng, mắt như trợn ngược, sắp tắt thở đến nơi.
"Buông....t..ao...ra.." Hắn khó khăn mãi mới nặn ra ba chữ.
Thiên Trình bất giác thả tay ra, dúi hắn xuống đất, anh buông lời nói, " Phế Vật.
Nếu không phải mày còn giá trị lợi dụng, tao liền tiễn mày khúc cuối."
Lý Phó Hàn lại một lần nữa bị chà mặt xuống mặt đất, đau đến co rút cả người lại.
Hắn ngước lên nhìn một lần nữa, bất giác thấy Dương Tinh Nhi đang ở ngay đó, ban nãy chỉ lo chửi Thiên Trình, nên hắn không thấy cô.
Hiện tại vừa thấy cô, hắn có chút sửng sốt, lúc ở ngoài cửa, hắn biết cô cũng có mặt, cứ tưởng nhìn thấy cô, thì cô vẫn sẽ là bộ dáng xinh đẹp và thục nữ như lúc cô chủ trì, trong buổi đấu thầu.
Ai mà ngờ, dáng vẻ cô hôm nay thực khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.
Cô gái hiện tại trước mặt hắn chính là Dương Tinh Nhi kia sao? Hắn không tin đâu....bởi vì Dương Tinh Nhi hắn từng nhìn thấy không phải bộ dạng như chị đại hiện giờ.
Hắn ta khó khăn nuốt một ngụm, lên tiếng, " Dương Tinh Nhi, tôi không ngờ cô lại bắt tay với hắn hại tôi...cô đúng là mặt người dã thú, uổng công tôi đã từng ngưỡng mộ cô rất nhiều.
Còn muốn tìm cơ hội để làm quen với cô, thật đáng tiếc....cô...cô.."
"Đáng tiếc tôi đã là người của anh Thiên Trình đúng không?" Tinh Nhi nói luôn dùm hắn câu sau.
Cô đi tới, ngồi xổm trước mặt hắn, trên tay phải đã xuất hiện cây dao găm tự lúc nào.
Mũi dao nhỏ kia vậy mà loáng một cái đã kề ngay vào cổ hắn, giọng cô lạnh băng,
" Lý Phó Hàn, Dương Tinh Nhi tôi ngoài Lục Thiên Trình ra, thì tôi chẳng cần ai ngưỡng mộ hay làm quen gì cả, có biết chưa?"
Lý Phó Hàn sợ hãi, run rẩy trong lòng, hắn không dám nhúc nhích...miệng cũng nín bặt.
Một bên Tiêu Càn và Tiêu Dực thì hú hồn, kinh hãi, ban nãy rõ ràng hai người họ đâu có thấy thiếu phu nhân cầm dao găm đâu, vậy mà từ lúc nào....cây dao nhỏ sắc bén đã gần chạm vào cần cổ của tên thiếu gia kia...nếu không phải thiếu phu nhân chần chừ, thì có lẽ cái tên kia lại chẳng đi đời nhà ma rồi sao?
Còn Thiên Trình, thì anh cũng không lấy làm lạ.
Tinh Nhi của anh sau bốn năm gặp lại anh, thực đã thay đổi rồi.
Cô đã không còn là cô gái yếu đuối dễ bị bắt nạt như trước kia nữa.
Mạnh mẽ rất nhiều.
Lý Phó Hàn de lại phía sau, hắn rất sợ cây dao kia sẽ đâm thẳng vào cổ hắn.
Miệng run rẩy mãi mới phát ra được ba chữ..." cô muốn gì?"
Tinh Nhi cười khinh bỉ, đúng là đồ chết nhát, cô nói, "không có gì, chỉ muốn mày đền tội thay ông nội của mày thôi."
Dút lời, cô đứng dậy, quay sang Tiêu Dực và Tiêu Càn, cô nói, " Tiêu Càn, Tiêu Dực, mang hắn đến đầm nước đi...để Tiểu Hắc chơi với hắn một chút."
Tinh Nhi còn chưa nói hết thì Thiên Trình thêm vào, " hai người, đừng để hắn chết dưới miệng của tiểu Hắc, để hắn tuyệt tử tuyệt tôn là đủ rồi."
Nói xong, anh kéo tay Tinh Nhi đi khỏi đó.
Trước khi rời khỏi, Thiên Trình quay lại dặn dò, " nếu Lý Phó