Ngũ Vận Uyển cảm thấy xấu hổ.
Quả nhiên là cậu ấm nhà giàu, không ngờ lại coi tên nhà hàng và tên thức ăn bây giờ là thật.
“Món Ý bán online thế này phần lớn là pizza, pizza mang hương vị Ý thôi” Ngũ Vận Uyển đặt pizza lên bàn: “Anh từng ăn pizza chưa?”
“Trước kia đi châu Âu từng ăn pizza nướng củi” Nam Ngũ cụp mắt: “Còn loại đặt trong hộp giấy đặt ngoài thế này đúng là tôi chưa ăn bao giờ
“Vậy coi như trải nghiệm cuộc sống đi” Ngũ Vận Uyển kéo một miếng pizza, mỉm cười đưa cho Nam Ngự.
Nam Ngự giơ tay cầm lấy pizza, cắn một miếng, khẽ cau mày: “Mùi vị không giống như trước kia tôi ăn”
“Ha ha.” Ngũ Vận Uyển buồn cười: “Thỉnh thoảng ăn thế này cũng hay mà”
Nói rồi cô cũng lấy cho mình một miếng rồi nhét miếng to vào miệng.
Thật ra so với những món ăn tinh tế mà thím Vương làm mỗi ngày, loại thức ăn đơn giản lại tùy ý thế này mới hợp khẩu vị của cô.
Cô vẫn còn nhớ hồi học đại học, đằng sau đại học Z có
một phố ăn vặt, cô hay ra đó mua những món quà vặt với Nam Bá.
Tuy chúng chẳng hề tốt cho sức khỏe nhưng khi đó họ luôn ăn rất vui vẻ.
Nhìn cô gái trước mặt mình ăn pizza một cách tự nhiên, kết hợp với nụ cười rạng