Lâm Tiểu Như đang đắc ý chờ Ngũ Vận Uyển bị nhà họ Nam đuổi ra khỏi nhà nhưng không ngờ Nam Ngự lại đột nhiên lên tiếng vào lúc này.
Lời anh nói ra làm nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng đờ!
"Ông nội nói không sai, có lẽ Vận Uyển không có tư cách làm cháu dâu nhà họ Nam" Lúc Nam Ngự nói nửa câu đầu, gương mặt Ngũ Vận Uyển càng tái hơn nhưng anh đã nhanh chóng nói tiếp, "Nhưng vợ cháu không cần nhà họ Nam thừa nhận."
Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu với vẻ khó tin, lại bắt gặp ánh mắt của Nam Ngự.
Con ngươi đen láy như đá vỏ chai bình tĩnh lại có phần kiên định, hơi ẩm từ lòng bàn tay anh truyền qua da như muốn làm trái tim lạnh giá của cô tan chảy.
Ngũ Vận Uyển đột nhiên cảm thấy mũi cay cay.
Ông cụ Nam cũng ngây người.
Nam Tiêu ngồi bên cạnh không nhìn được nữa, khẽ mắng: "Nam Ngự, sao cậu có thể nói chuyện với ông nội như vậy chứ? Cậu cưới người phụ nữ không đứng đắn này làm mất mặt nhà họ Nam chúng ta, cậu còn không hận sai à?"
Lúc này, Nam Ngự mới chậm rãi dời tầm mắt khỏi Ngũ Vận Uyển, lạnh lùng nhìn sang Nam Tiêu.
Chỉ một ánh mắt lại làm Nam Tiêu lập tức có cảm giác như rơi vào hầm băng.
"Nam Tiêu." Nam Ngự gọi thẳng tên của Nam Tiêu, giọng nói lạnh lùng gần như muốn đông lại thành sương, "Anh bớt khoa tay múa chân với vợ tối đi."
Nam Tiêu tái mặt, muốn nói gì đó nhưng ông cụ Nam bên cạnh đã đột nhiên họ khẽ một tiếng.
Nam Tiêu không dám