Thấy ông cụ Nam quan tâm đến Ngũ Vận Uyển như vậy, Nam Tiêu và những người khác hơi biến sắc.
Đặc biệt là Lâm Tiểu Như, vẻ ghen tị trong mắt cô ta như có thể phun ra lửa.
Nam Bá cũng không kiềm được mà nhìn Ngũ Vận Uyển, ngay sau đó anh ta cũng nhìn thấy dấu đỏ rõ ràng trên cổ cô.
Khoảnh khắc đó, bàn tay đặt dưới bàn của anh ta bất giác siết lại, cơ thể căng chặt!
Mặc dù anh ta đã cảm thấy chắc chắn Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển sẽ xảy ra gì đó, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, anh ta vẫn cảm thấy trong lồng ngực mình như có một con thú đang gào thét!
Không chỉ vậy, nhìn thấy khuôn mặt phớt đỏ và vẻ xinh đẹp của Ngũ Vận Uyển, không biết tại sao anh ta không kiềm được mà tưởng tượng đến cảnh tối qua cô với Nam Ngự...!
Bữa cơm này trôi qua trong bầu không khí kỳ lạ như vậy.
Tâm trạng Nam Bá không tốt, vì thế ăn cơm xong anh ta nhanh chóng đưa Lâm Tiểu Như rời đi.
Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn uống hết tổ yến, sau đó mới cùng Nam Ngự rời đi.
Tâm trạng ông cụ Nam rất tốt, nói mình ăn xong muốn đi dạo nên tiễn hai người họ đến cổng.
Nam Ngự trượt