"Tôi đã sai luật sư rồi."
Nghĩ đến người đó, sắc mặt Nam Ngự lại lạnh đi vài phần, "Yên tâm, tôi sẽ không tha cho hắn ta."
Nếu không phải tên ngốc Nam Bá để cảnh sát nhanh chóng nhúng tay vào chuyện này thì căn cứ theo phong cách của anh, sợ là người đó sẽ còn thảm hơn nữa.
Ngũ Vận Uyển nhíu mày: "Nam Ngự, các anh hù anh ta là được rồi, đừng quá đáng"
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển: "Hắn ta làm em bị thương mà em không giận?"
"Hơi giận thôi" Ngũ Vận Uyển nói,
"Nhưng suy cho cùng thì họ cũng là đám người tội nghiệp, bỏ hết mọi thứ ở quê nhà lên thành phố ra sức làm nhưng không được gì, nên mới tức tối tìm chúng ta tính sổ.
Đương nhiên họ đã làm
sai cách nhưng người đáng ghét nhất vẫn là cấp trên của nhà máy đó, dạy dỗ họ một chút để họ biết lỗi là được."
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói: "Tôi biết rồi, đến nhà rồi, em nghỉ ngơi trước đi."
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới phát hiện lúc hai người nói chuyện, đúng là xe đã đến biệt thự rồi, cô xuống xe.
Sau khi Ngũ Vận Uyển xuống xe, Dương Tá ngồi ở ghế phụ mới quay đầu: "Sếp Nam, rốt cuộc cậu định xử lý người đã làm mợ chủ bị thương thế nào?"
"Để luật sự đóng tiền bảo lãnh hắn ta ra, sau khi ra thì dạy dỗ một phen." Nam Ngự lạnh lùng nói.
Dám động vào người