Ngũ Vận Uyển chưa kịp phản ứng, bỗng nghe tiếng kinh hô, ngẩng đầu thì thấy Khương Linh hốt hoảng chạy đến.
Khương Linh là vợ của ba cô, cũng là mẹ của Lâm Tiểu Như nhưng không phải mẹ của cô.
Bây giờ mẹ cô đang ở bệnh viện, chỉ có thể nhờ thuốc để duy trì mạng sống.
Khương Linh vội đỡ Lâm Tiểu Như dưới đất lên, Nam Bá cũng đến, nhìn bộ dạng nhếch nhác và hốc mắt đỏ hoe của cô ta, đáy mắt anh ta giận dữ: "Ngũ Vận Uyển, cô đang làm gì vậy!"
Khác với Lâm Tiểu Như yếu ớt, dù Ngũ Vận Uyển bị hắt rượu trông rất nhếch nhác nhưng vẫn kiên cường: "Cô ta nói khích tôi, tôi bất cẩn đẩy cô ta một cái, xin lỗi.
"
"Bất cần?" Giọng Khương Linh cao vút, liếc Ngũ Vận Uyển đầy trách móc: "Cái gì mà bất cẩn? Tôi thấy cô cố ý thì có! Cô ghen tị với Tiểu Như nhà tôi gả được vào gia đình giàu có nên muốn làm hại con bé, để con bé gặp chuyện ngay trước hôn lễ! Sao lại có người chị độc ác như cô!"
"Dì Khương, dì suy nghĩ nhiều quá rồi đó.
Tại sao tôi phải ghen tị với Lâm Tiểu Như?"
"Từ nhỏ cô đã ghen tị với Tiểu Như rồi, cô đừng nghĩ tôi không biết!" Giọng Khương Linh càng chói tai hơn, "Làm sai mà cứ không chịu thừa nhận, đúng là mẹ nào con nấy, cô vô liêm sỉ giống hệt người mẹ hồ ly tinh của cô!"
Cuối cùng Ngũ Vận Uyển cũng phẫn nộ.
"Khương Linh!" Giọng cô lạnh lùng, "Tôi cảnh cáo dì, dì có thể nói tôi, tôi còn nể tình dì là người lớn, không so đo với dì nhưng nếu dì nói mẹ tôi, dì đừng trách tôi không khách sáo!"
Mắt Ngũ Vận Uyển đỏ rực làm Khương Linh sợ đến mức không nói nên lời, vội nhìn sang cầu cứu Lâm Hải Sinh đang đứng bên cạnh.
Lúc này sắc mặt của Lâm Hải Sinh cũng khó coi, liếc Ngũ Vận Uyển tức giận mắng: "Ngũ Vận Uyển! Mày nói năng kiểu gì thế, xin lỗi nhanh lên!"
Ngũ Vận Uyển tức phát run, đang định nói gì đó thì Nam Bá ở bên cạnh chợt lạnh lùng lên tiếng: "Ông Lâm, ông nên quản lý việc nhà của mình cho tốt đi.
Chỉ là đứa con gái riêng thôi mà cũng dám quát tháo con dòng chính, chẳng biết phép tắc lễ nghĩa gì.
"
Người Ngũ Vận Uyển run