Khi cô đến văn phòng đã lâu không tới, Hiểu Mai và chị Trịnh đều đến quan tâm hỏi han cô rất lâu, mặc dù còn có lời chế giễu mỉa mai của
mấy người Khâu Duyệt bên cạnh nhưng Ngũ Vận Uyển vẫn thấy tâm trạng rất thoải mái.
Cô ngồi xuống, vừa định bắt tay vào làm việc thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, gấp gáp.
Cô sửng sốt, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt căng cứng của Nam Bá.
“Tổng biên tập Nam?” Ngũ Vận Uyển lập tức đứng dậy, nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Nam Bá mà không khỏi nhíu mày: “Xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Không biết có phải ảo giác của cô không nhưng cô luôn cảm thấy hôm nay Nam Bá cực kỳ không bình thường.
Lúc này cả người anh ta như ma quỷ, dường như anh ta đã quên xung quanh còn rất nhiều người, chạy tới nắm lấy vai Ngũ Vận Uyển rồi thấp giọng quát: “Ngũ Vận Uyển, tại sao không nói với anh? Tại sao không nói cho anh biết hai năm trước em bị người khác hãm hại?”
Ngũ Vận Uyển như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt.
Cô mở to mắt nhìn Nam Bá, không nói được lời nào nhưng đôi môi không ngừng run.
Thấy cô như vậy, vành mắt Nam Bá đỏ lên, anh ta càng lay người cô mạnh hơn: “Em nói đi! Tại