Lúc trước cô đồng ý vì cô cảm thấy mặc dù hôn nhân không có tình yêu nhưng dù sao cũng đã kết hôn, cô không ngại có con với Nam Ngự, đây cũng là chức trách của một người vợ.
Nhưng bây giờ cô đã không thể suy nghĩ một cách tâm lặng như nước vậy nữa.
Vì cô nhận ra dường như mình đã có tình cảm không nên có với Nam Ngự, cô không dám trao cơ thể mình cho anh nữa.
Cô sợ sau khi mình trao đi sẽ thật sự đắm chìm, cô sẽ không rời xa anh được.
Nghĩ đến đây, cô cố gắng đẩy Nam Ngự ra: “Mẹ đang ở trong phòng, không hay lắm...”
Nam Ngự rũ mắt, ánh mắt mê ly nhìn vào đôi mắt trong veo của Ngũ Vận Uyển, anh bỗng tỉnh táo hơn nhiều.
Không có gì mất hứng hơn việc một người đã đắm say mà người còn lại vẫn còn lý trí.
Nam Ngự nghĩ Ngũ Vận Uyển vẫn như lần trước, vì chuyện hai năm trước nên cô vẫn chưa sẵn sàng, vậy nên anh thả lỏng cơ thể một chút.
Nam Ngự không ngờ có một ngày mình lại bất lực đến mức này, cứ phải chịu đựng cảm giác “muốn ăn mà không ăn được” hết lần này đến lần khác.
Đặc biệt là cô gái nhỏ trước mắt còn luôn có thể khơi dậy ham muốn trong anh.
Thôi bỏ đi.
Nể tình cô còn đang bị thương, lần này bỏ qua.
Nhưng anh