Thực ra Ngũ Vận Uyển cũng đã hết cách nên mới đến hỏi chị Trịnh.
Dù sao cũng là chuyện của mười năm trước, cô biết ngoài người nhà họ Nam ra thì người biết về vụ bắt cóc đó cũng chỉ có cảnh sát phụ trách vụ án và phóng viên
đã từng thăm dò chân tướng mà thôi.
Vì thế cô đã dự đoán và cũng muốn thử vận may nên mới đến hỏi chị Trịnh - người có kinh nghiệm lão làng nhất.
“Em...” Ngũ Vận Uyển vẫn khăng khăng nói, “Em chỉ tò mò thôi.”
“Nếu là vì tò mò thì em đừng nên hỏi nữa” Chị Trịnh tỏ ra nghiêm túc, “Chuyện của nhà họ Nam không phải là chuyện mà những người dân thấp bé như chúng ta có thể nghe ngóng được đầu”
Nói rồi, chị Trịnh lại tiếp tục làm việc, nhưng thái độ này của cô ta càng khiến Ngũ Vận Uyển tò mò hơn.
Chắc chắn chị Trinh biết gì đó.
“Chị Trịnh” Cô nhanh chóng kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, “Em thật sự rất cần biết chuyện này, em không thể nói lý do chính xác nhưng em thật sự rất muốn biết.”
Lúc này, người trong tòa soạn đều đi ăn trưa rồi, trong phòng làm việc chỉ còn