Dương Tá khổ sở nói, "Nhưng chỗ cậu Quý..".
"Cậu lập tức làm theo lời tôi nói!"
Lúc Nam Ngự về đến nhà thì Ngũ Vận Uyển đã ngủ rồi.
Chủ yếu là tối hôm qua cô và Nam Ngự chen chúc trên một chiếc giường mãi không thể ngủ ngon, hôm nay quá mệt nên ăn cơm xong đã lập tức tắm rửa rồi đi ngủ.
Nam Ngự vừa vào cửa, đã nhìn thấy cô nằm co trên giường, mặc bộ váy ngủ bằng lụa mà thím Trương mới mua cho cô, ôm chăn bông, để lộ ra bờ vai nhỏ nhắn và tấm lưng gầy gò.
Nam Ngự không khỏi khẽ nhíu mày.
Ngũ Vận Uyển có thói quen ngủ quấn chăn, thích ôm chăn mà không chịu đắp đàng hoàng.
Có lúc anh tỉnh lại lúc nửa đêm, luôn phải đắp chăn cho cô vì sợ cô bị cảm lạnh.
Nhưng thím Trương sẽ không làm chuyện này, sao còn mua váy ngủ mỏng manh như vậy cho cô ấy chứ? Thế này chẳng phải sẽ làm cô ấy dễ bị cảm lạnh hơn sao?
Nhưng thím Trương sẽ không làm chuyện này, sao còn mua váy ngủ mỏng manh như vậy cho cô ấy chứ? Thế này chẳng phải sẽ làm cô ấy dễ bị cảm lanh hơn sao?
Trong nháy mắt, cổ họng Nam Ngự căng ra, quên mất tay mình chuẩn bị làm gì.
Anh vừa nhìn đã lập tức hiểu ra lý do thím Trường đặc biệt chuẩn bị váy ngủ này cho Ngũ Vận Uyển.
Chỉ thấy chiếc váy này màu đen tuyền với hoa văn đẹp mắt lại phức tạp ôm sát lấy làn da trắng như tuyết của Ngũ Vận Uyển, khiến cô càng quyến rũ hơn.
Bản thân chiếc váy ngủ đã ôm sát người, phác họa ra dáng