Dù sao ông cụ Nam cũng đã lớn tuổi nên đi ngủ sớm,
Nhưng Nam Tiêu vẫn ở trong phòng sách, đứng trước mặt ông ta là một người lưng hơi gù, mặt khuất trong bóng tối nên không nhìn thấy rõ.
"Ông nói thật à?" Gương mặt Nam Tiêu bây giờ cực kỳ thâm trầm, gần như có thể nhỏ ra mực, "Thằng tàn phế Nam Ngự kia thật sự làm chuyện đó với con vợ mới cưới của nó à?".
"Thật trăm phần trăm" Người đứng trước bàn trả lời đâu ra đấy, "Ông cụ Nam còn rất quan tâm tới chuyện này, tôi cũng đã cẩn thận quan sát rồi, chắc chắn không sai được”.
"Đáng chết!" Nam Tiêu đập bàn, ánh mắt như muốn bốc lửa, "Nói cách khác, nếu thuận lợi thì con đàn bà Ngũ Vận Uyển kia vẫn có thể sinh con cho thằng tàn phế Nam Ngự đáng chết đó à?"
"Trên lý thuyết là có khả năng" Người đứng trước bàn cung kính trả lời.
"Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này được!" Nam Tiêu nói với vẻ mặt dữ tợn, suy nghĩ một lát lại nói tiếp, "Như vậy đi, ngày mai tôi nghĩ cách kéo Nam Ngự đi, còn ông tìm cách giải quyết con đàn bà tên Ngũ Vận Uyển kia"
Người kia nhíu mày, "Cậu chủ, sao chúng ta không trực tiếp xử lý Nam Ngự?"
"Ông tưởng tôi không muốn chắc?" Nam Tiêu cười lạnh, "Nhưng ông cũng biết ông già để ý Nam Ngự tới mức nào.
Trong vụ bắt cóc mười năm trước, ông ta