Nhưng cô thật sự không thể đồng tình với Lâm Tiểu Như được, cho nên chỉ lạnh lùng hất tay cô ta ra, mặt không biểu cảm nói:
"Lâm Tiểu Như, bản thân cô không có bản lĩnh trông chừng đàn ông, lẽ nào còn trách tôi à?"
Nói xong câu này, cô thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Lâm Tiểu Như, cũng không muốn đi vệ sinh nữa, đi thẳng ra ngoài.
Lâm Tiểu Như bị Ngũ Vận Uyển hất ra, cô ta đi giày cao gót nên hơi lảo đảo, dựa vào thành bồn rửa mặt nhìn bóng lưng của Ngũ Vận Uyển, trong đáy mắt gần như sắp phun ra một ngọn lửa ghen tị!
Ngũ Vận Uyển!
Ngũ Vận Uyển, rốt cuộc chị dựa vào cái gì mà lại kiêu ngạo như vậy!
Tôi nhất định phải hủy hoại chị!
Hủy hoại chị!
Nghĩ đến đây, cô ta chợt nghĩ đến điều gì đó, lập tức lấy một chiếc lọ nhỏ trong túi ra, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.
Dù sao cũng chuẩn bị nhiều thuốc, hay là chia cho Ngũ Vận Uyển một ít nhỉ?
Hờ.
Tuy rằng đã là hoa tàn liễu rủ từ lâu nhưng dù sao cũng là phụ nữ đã có gia đình, nếu bị người khác chơi thêm một lần nữa thì cho dù Nam Ngự và Nam Bá có rộng lượng đến mấy cũng không thể chịu được đúng không?
Nghĩ đến đây, khóe môi đỏ tươi của Lâm Tiểu Như nhếch lên, nở nụ cười lạnh như băng, không còn buồn bã hay ấm ức nữa, mà ngẩng đầu bước ra khỏi nhà vệ sinh như một con công kiêu hãnh.
Bên kia, Ngũ Vận Uyển đổi một nhà vệ