Ngay sau đó, Ngũ Vận Uyển choáng váng bị kéo vào phòng trang điểm.
Bàn tay người đó nhanh chóng đóng cửa phòng rồi khóa lại.
Ngũ Vận Uyển hốt hoảng ngẩng đầu, người trong phòng trang điểm hóa ra là Nam Ngự.
“Nam Ngự?” Cô ngỡ ngàng: “Sao anh ở đây? Không phải anh đang đi ăn với Tả Dao sao? Anh...”
Ngũ Vận Uyển chưa kịp nói xong thì Nam Ngự đã đứng dậy khỏi xe lăn, từ từ dồn cô vào góc tường, không để cô có cơ hội phản kháng.
“Bộp” một tiếng, anh đặt tay lên bức tường sau lưng Ngũ Vận Uyển, giam cầm cố giữa cánh tay mình, không cho cô cựa quậy.
Nam Ngự đang dùng chiêu ép vào tường với cô sao?
Ngũ Vận Uyển mở to mắt nhìn anh.
Nam Ngự nhướng mày, trong đôi mắt hiện lên sự hài lòng, thì thầm: “Giận anh à Ngũ Vận Uyển? Nhưng chẳng phải đây là kết quả em muốn sao?”
Cô cắn răng, muốn nói nhưng lại không thốt nên lời.
Đúng, chính cô đã yêu cầu như vậy, nhưng sao cô lại tức giận khi nó thật sự xảy ra chứ?
Ngũ Vận Uyển quay mặt đi, không nói một lời.
Bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ của Nam Ngự vang bên tai.
Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu, thấy anh đang cười với mình mới ngộ ra, tức tối trừng mắt: “Nam Ngự, anh cố ý!”
Nam Ngự chỉ cười.
Đương nhiên anh cố ý rồi.
Anh muốn xem dáng vẻ ghen tuông của cô, muốn cô nhận thức rõ hơn về mối quan hệ của hai người.
Vì ghen nên Ngũ Vận Uyển trước mắt anh đã trở nên trẻ con hơn, đáng yêu biết mấy.
Cõi lòng Nam Ngự hơi nôn nao.
Ngũ Vận Uyển giơ tay muốn đánh