Ngũ Vận Uyển ngồi trong xe nhắn tin cho Hiểu Mai và Tiểu Lý còn trong nhà hàng, bảo mình có việc gấp phải về trước.
Suốt chặng đường cô chẳng nói một lời.
Sự xuất hiện của Tả Dao đã phủ kín nỗi bất an lên tâm trạng vốn không vui của cô một lần nữa.
Mới đó thôi mà cô đã quyến luyến Nam Ngự thế rồi.
Nhớ lại dáng vẻ xun xoe Nam Ngự của Tả Dao, lòng Ngũ Vận Uyển lo âu.
Không phải cô không tin anh, mà là không tin vào vận mệnh.
Ngũ Vận Uyển lo sợ mối tình ngắn ngủi này sẽ sụp đổ trước sự khiêu khích của người phụ nữ đó.
Liệu Nam Ngự có vì ở bên cô quá lâu nên nảy sinh cảm giác khó chịu, hướng mắt về phía Tả Dao hay người phụ nữ nào khác không?
Ngũ Vận Uyển bỗng cảm thấy tự ti.
Cô chỉ là một người con gái bình thường, có quá khứ nhìn lại mà đau đớn lòng.
Bây giờ có lẽ Nam Ngự không để ý, nhưng ngày nào chưa tìm ra kẻ chủ
mưu, chuyện tương lai thế nào ai mà biết được.
Chỉ riêng Lâm Tiểu Như đanh đá cay nghiệt thôi đã khiến cô khốn đốn rồi, giờ lại xuất hiện thêm Tả Dao còn khó đối phó hơn nhắm vào Nam Ngự.
Mệt quá.
Ngũ Vận Uyển thật sự cảm thấy rất mệt.
Về đến nhà, cô không nói gì với Nam Ngự, vẻ mặt thẫn thờ.
Thay đồ ngủ xong, Ngũ Vận Uyển uể oải vùi mình trên sô pha ngẩn ngơ.
Nam Ngự nghĩ đã đến lúc phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.
Vốn dĩ anh chỉ mượn Tả Dao để xác nhận tình cảm của Ngũ Vận Uyển.
Một người phụ nữ như thế tuyệt đối không đáng để họ bận lòng, trở thành khúc mắc giữa hai người họ.
“Em bận cả ngày mệt rồi, đi