Nghe lời kể của cô ta, Ngũ Vận Uyển cũng không ngạc nhiên.
Xem ra Nam Ngự không nói dối, anh rất chân thành với cô.
Phục vụ mang hai tách cà phê đến, Tả Dao gọi một tách Cappuccino, Ngũ Vận Uyển là cà phê đen của Ý.
Tả Dao nhìn tách của cô, thuận miệng chế một câu: “Gu dở tệ”
Gu của cô dở tệ?
Có một năm Ngũ Vận Uyển từng làm hẳn một bài báo liên quan đến cà phê.
Cô dành những một tuần để tìm hiểu kỹ từ nguồn gốc đến cách chế biến, kinh doanh cà phê.
Ước mơ của cô sau này lúc già sẽ dùng lương hưu của mình mở một quán cà phê.
Năm ấy, Nam Bá thường xuyên dẫn Ngũ Vận Uyến đi thử các quán cà phê trong thành phố S, tham gia các cuộc
thảo luận, trao đổi về văn hóa và tư tưởng mình hứng thú.
Anh ta còn nói đùa rằng muốn biến thành cốc cà phê trong tay Ngũ Vận Uyến để được cô nâng niu mỗi ngày.
Ngũ Vận Uyển ngốc nghếch bật cười rồi nói: “Anh tưởng đang quảng cáo trà sữa Youlemei đấy à!”
Sắc màu năm ấy dần nhạt đi, trải qua nhiều phong ba, cặp đôi từng thề sẽ bên nhau cả đời nay đã có nửa kia
muốn sống cùng.
Ngũ Vận Uyển không nghĩ nữa.
Tả Dao đe dọa: “Thế đấy, nghe tôi nói nhiều như vậy cô cũng nên tỉnh ngộ đi.
Biết khó mà lại là