“Á!” Ngũ Vận Uyển hét lớn, cô thầm nghĩ lần này thì thảm rồi, sắp làm trò cười cho thiên hạ rồi!
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, Nam Ngự vội vàng di chuyển xe lăn tới, anh lập tức đỡ được Ngũ Vận Uyển.
Nguy hiểm thật!
Ngũ Vận Uyển vẫn chưa hết kinh hoàng, trái tim không ngừng đập thình thịch, nhưng cô rất biết ơn vì Nam Ngự đã nhiều lần kịp thời cứu mình.
Cô nói: “Nam Ngự, cảm ơn anh”
Nhưng Nam Ngự không trả lời cô, anh và người đàn ông trước mặt nhìn nhau, vẻ mặt anh nghiêm túc, trong mắt không hề có thiện ý.
Ngũ Vận Uyển sửng sốt.
Chắc chắn hai người này phải có ân oán thù hận lâu năm gì đó, nếu không thì tại sao họ chỉ nhìn nhau chằm chằm mà không hỏi han trò chuyện chứ, ngay cả một câu chào cũng không có.
Ngũ Vận Uyển thăm dò: “Hai người quen nhau à?”
Lúc này Nam Ngự mới thu hồi ánh mắt.
Người đàn ông bên cạnh Ngũ Vận Uyển nhìn biểu cảm của hai người, anh ta lập tức biết tình cảm giữa họ
không hề hời hợt, nhưng không biết là bạn hay là thù.
Người đàn ông lên tiếng trước: “Nam Ngự, quả là đã lâu không gặp, đúng là oan gia ngõ hẹp mà”
Nam Ngự vẫn không nói lời nào.
Oan gia ngõ hẹp? Ngũ