Họ biết là cô và Nam Ngự đã kết hôn rồi?
Ngũ Vận Uyển nhanh chóng hiểu ra, chắc là do Lâm Tiểu Như nói cho họ biết.
Mục đích của đối phương cũng đã rất rõ ràng rồi, Ngũ Vận Uyển thầm hiểu, cô chỉ yên lặng không nói gì.
Lâm Hải Sinh thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh thì hơi sốt ruột, ông ta nói thẳng vào vấn đề: “Vận Uyển, lần này con phải giúp ba, bảo Nam Ngự tha cho nhà họ Lâm đi.
Hai nhà cũng chẳng có thù oán gì với nhau, đều người một nhà cả, cần gì phải căng thẳng thế, phải không?”
Những kẻ mang danh nghĩa người nhà mà toàn trừng mắt, lạnh lùng châm chọc khiêu khích cô suốt bao nhiêu năm qua, bây giờ lại quay ra nói những lời trải lương tâm mình như vậy để nhờ vả cô.
Lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Ngũ Vận Uyển thầm cười khẩy, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Con chưa bao giờ hỏi về chuyện của Nam Ngự, con cũng không xen vào chuyện công việc của anh ấy.
Xin lỗi, con không giúp mọi người được rồi”.
Người nhà họ Lâm sững lại, sau đó vẻ mặt của họ lập tức thay đổi.
Vẻ mặt Lâm Tiểu Như giận dữ: “Ngũ Vận Uyển, mày được lắm! Sao nào, bây giờ mày cảm thấy mày có chỗ dựa rồi à?”
“Tiểu Như!” Khương Linh ra vẻ như đang răn dạy con mình: “Sao con lại nói chuyện như thế với chị, chẳng lễ phép gì cả.
Chị của con không phải là người nhẫn tâm đến thế đâu.
Được người ta giúp đỡ thì phải đáp trả lại gấp bội, ai mà chẳng hiểu đạo lí này chứ.
Đúng không, Vận Uyển?”
Vận Uyển, Vận Uyển, nghe thân mật biết chừng nào, giống như người một nhà thật sự vậy.
Ngũ Vận Uyển nghe thấy mấy người này gọi tên mình mà chỉ thấy ghê tởm.
Lâm Hải Sinh cũng đi ra khuyên bảo: “Vận Uyển, ba đã bị dồn vào đường cùng thật rồi.
Nam Ngự yêu con như vậy thì chắc chắn là cậu ta sẽ nghe lời con thôi, còn bảo cậu ta tha cho nhà họ Lâm đi, ba xin con