Ngũ Vận Uyển nằm trong lòng anh khóc nức nở, giải tỏa hết tất cả những tủi thân từ nhỏ đến giờ.
Ở trước mặt Nam Ngự, cô không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, khóc cũng tốt, trút hết ấm ức ra ngoài.
Dây dưa không dứt nhiều năm như vậy, cuối cùng Ngũ Vận Uyển cũng có thể hoàn toàn cắt đứt với nhà họ Lâm rồi.
Từ nhỏ bị bắt nạt, chửi mắng, hành hạ, lớn lên lại bị họ châm chọc mỉa mai, Ngũ Vận Uyển cảm thấy mình đúng là đầu thai nhầm nhà.
Nhưng bây giờ ổn rồi, cuối cùng cô cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Lâm!
Ngũ Vận Uyển cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều, hóa ra gánh nặng mà cô mang trên vai nhiều năm như vậy lại nặng nề đến thế.
Nam Ngự ở bên cạnh im lặng ôm Ngũ Vận Uyển.
Đợi Ngũ Vận Uyển khóc đã rồi Nam Ngự mới cụp mắt nhìn cô: “Tâm trạng có tốt hơn không?”
Ngũ Vận Uyển gật đầu.
“Giờ em sẵn sàng kể về quá khứ của em chưa? Anh muốn nghe em nói, đây cũng là giải tỏa”
Nam Ngự khẽ hôn lên má cô.
Ngũ Vận Uyển lau khô nước mắt, nói với Nam Ngự chuyện lúc nhỏ.
Ngũ Vận Uyển nói: “Lúc còn nhỏ, có một lần nhà họ Lâm bảo dẫn em cùng đi du lịch biển,