Tóc đuôi ngựa buộc cao, chín chắn nhưng không mất đi vẻ năng động, phối với chiếc váy liền đắt tiền vừa người và dây chuyền kim cương lấp lánh, Ngũ Vận Uyển hoàn toàn lột xác.
Ngũ Vận Uyển soi gương, nghiêng người rồi thẳng người làm dáng, trông thế nào cũng thấy không ổn.
Cô thích ăn vận tùy tiện hơn, như vậy cũng thoải mái đôi chút.
Cô bây giờ mang giày cao gót và mặc váy đắt tiền, ngay cả đi đường cũng bắt đầu loạng choạng.
Cô hỏi Nam Ngự: “Em phải mặc thế này sao? Có cần thiết không?”
Nam Ngự cười nói: “Đúng, cần thiết.”
Được rồi, lệnh chồng khó trái.
Ngũ Vận Uyển mặc như vậy hoàn toàn không thể chen chúc trên tàu điện ngầm được, Nam Ngự bảo Dương Tá đưa cô đi làm, anh ngồi một chiếc xe khác.
Ngũ Vận Uyển vừa vào đại sảnh tòa nhà thì lập tức thu hút ánh mắt của không ít đàn ông, cô vội cúi đầu bước nhanh vào thang máy.
Người trong thang máy cũng quan sát Ngũ Vận Uyển, lòng bàn tay cô đổ cả mồ hôi.
Làm việc ở tòa nhà này nhiều năm, cô chưa từng bị chú ý thế này.
Cô rất hối hận vì không phản bác lại ý định của Nam Ngự, bây giờ đi đầu tìm