Ừm, là một người đẹp!
Thì ra cô trông thể này, rất ưa nhìn và có khí chất...!
Hiểu Mai ở dưới sân khấu vẫn luôn vỗ ngực, thở hổn hển nói: “Không được rồi, không ổn rồi, ai đến cứu tôi, tôi cần được hô hấp nhân tạo! Trời đất ơi, chị Vận Uyển thật sự là cô Nam! Thì ra chồng chị ấy là Nam Ngự!”
Người im lặng nhất ở đó là chị Trinh đã biết mọi chuyện, chị Trịnh nói với Tiểu Lý: “Chẳng phải cậu muốn chụp cô Nam à? Mau chụp đi”
Tiểu Lý nói: “Em chụp thế nào được, ngày nào cũng gặp chị Vận Uyển, còn cần phải chụp à?”
“Ngốc thế!” Hiểu Mai vỗ đầu cậu ta: "Chị Vận Uyển đã là cô Nam rồi, chúng ta lấy một các tít lớn, muốn phỏng vấn chị ấy chẳng phải giống như chơi sao?”
Hiểu Mai nói: “Mọi người xem, hôm nay chị Vận Uyển thật sự là đẹp chết đi được!”
Người của tòa soạn đều kích động, chỉ có Nam Bả là mặt mày xám xịt, vô cùng không vui.
Nam Ngự dựa vào đầu, dựa vào cái gì mà khoe Ngũ Vận Uyển trước mặt nhiều người như vậy! Vì họ có một tờ đăng ký kết hôn nên tưởng là tình yêu đến sao?
Anh ta không tin Ngũ Vận Uyển sẽ yêu Nam Ngự, cô không phải người phụ nữ tầm thường, chỉ dựa vào tiền bạc và địa vị không thể làm trái tim cô rung động được.
Lúc này, Ngũ Vận Uyển đứng trên sân khấu với Nam Ngự, nhìn mọi người dưới sân khấu vỗ tay nhiệt liệt, mặc dù cô rất căng thẳng nhưng Nam Ngự nắm tay cô, ấm áp truyền đến khiến cô dần bình tĩnh lại.
Ngũ Vận Uyển hơi cúi người, nhỏ giọng nói với Nam Ngự: “Nam Ngự, cảm ơn anh”
Lúc Ngũ Vận Uyển đang căng thẳng, Nam Ngự tiếp tục phát biểu về