"Vận Uyển, anh không có lựa chọn nào khác, cô ấy đã có thai, anh chỉ có thể kết hôn với cô ấy thôi."
Nam Bá vội vàng giải thích với Ngũ Vận Uyển.
Nam Bá không thích Lâm Tiểu Như? Ngũ Vận Uyển rất ngạc nhiên.
Cô có chút thương hại Lâm Tiểu Như, cũng thương hại Nam Bá.
Một cuộc hôn nhân vì con cái có thể kéo dài được bao nhiêu năm chứ?
Nam Bá hai tay ôm vai cô nói: "Vận Uyển, trong lòng anh chỉ có em, mỗi ngày mỗi đêm anh đều nhớ em.
Anh hận! Hận em nằm bên cạnh người đàn ông khác, còn anh lại không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn em.
Ngũ Vận Uyển, em có thể trở về bên cạnh anh được không? Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây."
Ngũ Vận Uyển cho rằng cô nên giữ khoảng cách với Nam Bà bây giờ và cả sau này nữa, cô lùi lại, tay của Nam Bá buông xuống.
Cô nói: "Nam Bá, xin lỗi, tôi thật sự không còn yêu anh nữa.
Lâm Tiểu Như đã có con của anh, anh bắt buộc phải chịu trách nhiệm này.
Hãy quên tôi đi, chuyện đã qua rồi, đối mặt với hiện thực đi.
Lời nói của Ngũ