Nhắc tới Nam Ngự, Khương Linh cũng bắt đầu sợ hãi.
Người đàn ông không
gì không làm được kia muốn đối phó với bà ta và con gái còn không phải dễ như bóp chết con kiến sao?
Khương Linh gào khóc: "Con gái của mẹ, con đã gây ra tội lỗi gì chứ? Con đừng sợ, có mẹ ở đây rồi! Mẹ sẽ không để hai mẹ con hồ ly chuyên dụ dỗ người kia được lợi đầu, chúng đều nên xuống địa ngục!"
Từ phía cầu thang bộ vọng đến những tiếng bước chân gấp gáp, Lâm Hải Sinh lên tầng, mới đi tới cửa phòng con gái Lâm Tiểu Như đã nghe được Khương Linh nguyền rủa hai mẹ con Ngũ Vận Uyển.
Ông ta càng tức giận hơn!
Lâm Hải Sinh vừa vào phòng đã mắng hai mẹ con bọn họ.
"Khốn kiếp!" Lâm Hải Sinh quát Khương Linh: "Tôi đã nghe được lời các người vừa nói rồi! Nếu không phải các người cứ chướng mắt mẹ con bọn họ, tìm.
mọi cách gây khó dễ và sỉ nhục bọn họ, sao nhà họ Lâm chúng ta có thể thể thảm như bây giờ chứ? Đến lúc này rồi mà các người không biết bớt phóng túng đi, còn ở đây kêu gào, các người thật sự chán sống rồi!"
Lâm Hải Sinh quay sang Lâm Tiểu Như mắng tiếp: "Con súc vật! Mày dám hại chị mày, mày cũng thật độc ác! Ngũ Vận Uyển là chị mày đấy!"
Khương Linh vừa thấy Lâm Hải Sinh vì Ngũ Vận Uyển mà trút giận lên Lâm Tiểu Như, trong lòng giống như có một ngọn núi lửa, trong nháy mắt