Ngũ Vận Uyển nhìn tới ngày người! Khương Linh bình thường coi trọng thể diện như vậy, không cho phép người khác nói mình nửa từ, không ngờ lúc này
lại chật vật quỳ xuống cầu xin người, cô thật sự được tăng thêm kiến thức đấy.
Khương Linh liếc nhìn Ngũ Vận Uyển đứng bên cạnh Nam Ngự rồi lập tức xoay người quỳ về phía cô.
Ngũ Vận Uyển sợ đến mức vội vàng trốn ra phía sau Nam Ngự.
Khương Linh khóc lóc nói: "Vận Uyển à, dù Lâm Tiếu Như có làm gì sai đi nữa, nó cũng là em gái cô, cô tha cho nó đi! Tôi thay mặt nó xin lỗi cô...! Các người tha cho con gái tôi đi.
Nó...!nó vô tội, các người hiểu nhầm rồi!"
"Hiểu nhầm à? Hừ! Tới bây giờ các người còn không biết hối cải sao?" Dương Tả đứng bên cạnh thấy vậy không chịu được nữa lại mắng.
Ngũ Vận Uyển cảm thấy đầu óc mơ hồ, không hiểu rõ lắm.
Lâm Tiểu Như làm ra chuyện gì đắc tội Nam Ngự sao? Còn có liên quan đến mình à?
Lâm Tiểu Như khóc lóc, cổ giãy giụa nhưng bị trói quá chặt chỉ có thể kêu lên ư ư ừ.
Nam Bá thấy Lâm Tiểu Như thê thảm như vậy thì không khỏi đau lòng.
Anh ta bước tới nói với Nam Ngự: