*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không, không thể nào!” Cô ta kinh ngạc thốt lên, “Năm đó rõ ràng là một lão già."
Cô ta muốn hô lên, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Nam Ngự, cô ta biết anh không nói dối.
Lâm Tiểu Như như bị sét đánh ngang tại.
Cô ta không ngờ rằng chẳng những hai năm trước mình không hại được Ngũ Vận Uyển, mà bây giờ cô ta còn vì chuyện này mà sắp bị hủy hoại cả đời!
Nam Bá ở bên cạnh nghe thấy Nam Ngự nói vậy thì cũng rất khiếp sợ.
Nhưng lúc này, nghĩ đến đứa bé trong bụng Lâm Tiểu Như, sắc mặt anh ta trở nên tái nhợt, nói: “Chú, nếu chân tướng của hai năm trước đã là như vậy thì chú hãy tha cho Lâm Tiểu Như đi”
Nam Ngự cười lạnh lùng nhưng không đáp.
Nhưng Nam Bả biết anh vẫn không có ý định buông tha cho Lâm Tiểu Như.
Khi Lâm Tiểu Như nghe thấy Nam Bá nói đỡ cho mình, trái tim vốn đã u tối của cô ta lại cảm nhận được một tia sáng.
Cô ta vừa khóc vừa nói với Nam Bá: “Nam Bá, anh đang nói đỡ cho em sao? Anh vẫn không nhẫn tâm nhìn em chết phải không?”
Lâm Tiểu Như cảm thấy giờ phút này mình không cần phải giả bộ trước mặt Nam Bá nữa.
Cô ta rất cảm động, Nam Bá có thể đối xử thật lòng với Lâm Tiểu Như và đứa bé trong bụng cô ta, chưa từng nghĩ đến việc bỏ rơi cô ta.
Cô ta nói: “Nam Bá, em thật sự rất yêu anh.
Ngay
từ khoảnh khắc nhìn thấy anh, em đã hoàn toàn bị anh mê hoặc! Em si mê anh, yêu thầm anh một cách điên cuồng! Nam Bá, em có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh.
Anh phải là của em!"
Khương Linh cũng lên tiếng nói đỡ cho Lâm Tiểu Như: “Nam Bả à, Nam Bá! Tiểu Như nhà bác đã yêu cháu đến khổ sở.
Con bé biết cháu thích Ngũ Vận Uyển, đêm nào cũng trốn trong phòng khóc một mình.
Thực ra con bé không xấu xa như thế đầu, là vì nó quá yêu cháu! Cháu đừng trách nó nhé!”
Kẻ đầu sỏ phía sau sự việc của hai năm trước đang đứng sờ sờ ngay trước mặt Ngũ Vận Uyển, nhưng cô lại không thể hận cho được, cô cảm thấy vừa nực cười vừa hoang đường, giống như một trò hề vậy.
Trong hai năm qua, có ai từng quan tâm đến cuộc sống và tình yêu của cô, bị người ta bôi nhọ, bị người ta vứt bỏ, bị người ta chỉ trỏ sau lưng...!cảm giác đó khổ sở biết bao, nhưng có ai từng thương xót cho cô chưa.
Một mình có âm thầm chịu đựng sự tổn thương mà người khác gây ra trong hai năm qua.
Mọi người xung quanh đều nghĩ cô là một người phụ nữ phóng đãng, là sao chổi xui xẻo, nhìn thấy cô là họ đều tránh thật xa.
Đàn ông nhìn thấy cô, không trêu ghẹo quấy rối thì cũng tỏ ra chán ghét.
.