Ngũ Vận Uyển cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, cô suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Nam Ngự không.
Cô vô cùng lo lắng cho anh, đã muộn như vậy rồi, không biết anh có ăn tối đúng giờ không? Liệu có gặp nguy hiểm gì không?...!
Ngũ Vận Uyển không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi mở mắt ra thì thấy trời đã sáng rồi.
Việc đầu tiên cô làm sau khi dậy là nhìn điện thoại, nhưng lại phát hiện vẫn không có tin tức gì.
Ngày hôm qua cô đã xin nghỉ làm, sáng nay Nam Ngự lại không có ở nhà cho nên Ngũ Vận Uyển đến tòa soạn từ sớm.
Vừa đến tòa soạn Ngũ Vận Uyển đã gặp Nam Bá.
Anh ta cũng vừa mới đến, trông có vẻ vô cùng mỏi mệt.
Nam Bá hỏi cô: “Em không sao chứ? Đêm qua ngủ không ngon à?” Anh ta nhìn quầng thâm và sắc mặt hơi tiều tụy của cô.
Ngũ Vận Uyển mỉm cười khách sáo, nói: “Có vẻ anh cũng không ngủ ngon.”
Hai người dùng mấy giây rồi đột nhiên cùng nở nụ cười, sau đó lại đồng thời thốt ra hai cái tên khác nhau và cười ngượng ngùng.
“Nam Ngự...”
“Lâm Tiểu Như...”
Trông thấy Ngũ Vận Uyển dường như có điều muốn nói, Nam Bá bèn bảo cô: “Vào phòng làm việc của anh ngồi đi.”
Ngũ Vận Uyển đi theo Nam Bá vào phòng làm việc của anh ta.
Nam Bá rót cho Ngũ