Lâm Tiểu Như lại im bặt.
Cô ta sợ mình hỏi nhiều hơn thì Nam Ngự lại đổi ý, không tha cho mình nữa thì sao.
Nam Ngự không trả lời câu hỏi của cô ta mà chỉ lấy một bức ảnh từ trong túi ra.
Bức ảnh đã hơi ố vàng, nhưng vẫn có thể thấy rõ một bé gái mặc váy công chúa trong ảnh.
Bé gái này nhìn rất quen, nhưng vì bức ảnh mờ nên cô ta không dám chắc chắn ngay được.
Nam Ngự hỏi cô ta: “Cô có biết người trong ảnh không? Có phải là cô không?”
Ánh mắt Lâm Tiểu Như hơi lóe lên, cô ta vô thức cảm thấy bức ảnh này nhất định có liên quan đến việc Nam Ngự tha cho mình.
Nếu cô ta phủ nhận thì Nam Ngự còn đối xử với cô ta như vậy sao? Nhưng nếu cô ta thừa nhận thì liệu có gây ra thêm chuyện tồi tệ hơn không?
Dù sao thì trước đây Lâm Tiểu Như đã làm quá nhiều điều khiển Ngũ Vận Uyển tổn thương, cô ta không thể dễ dàng thừa nhận hay phủ nhận.
Cô ta không trả lời anh mà hỏi ngược lại: “Sao vậy, phải hay không phải thì có thể nói lên điều gì?”
“Trong một đêm mười năm trước, cô còn nhớ không? Cô đã vô tình cứu một chàng trai bị thương ở hai chân, cô đã đi một quãng đường rất xa để đưa cậu ấy đến bệnh viện...!Sau đó, cậu ấy đã được cứu” Nam Ngự dừng lại một chút, “Mà