Nước mắt Lâm Tiểu Như chảy từng hàng xuống đất, cô ta nói: “Mẹ, mẹ gầy đi rồi.
Mẹ nhất định phải ăn ngon.
ngủ kỹ.
Đợi...!đợi con và Nam Bá, còn cả ba nữa, chúng con sẽ cứu mẹ ra ngoài.
Mẹ phải kiên nhẫn chờ con! Mẹ
nhé!”
“Được, được, mẹ chờ con” Khương Linh đã mất đi sự
kiêu ngạo và ngang ngược trước đây.
Khương Linh nói: “Không biết ba con thế nào rồi, mau bảo ông ấy đến cứu mẹ! Mẹ không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, con gái à!”
Lâm Tiểu Như ra sức gật đầu.
Lâm Tiểu Như nhìn ngó xung quanh để chắc chắn rằng không có ai đang nghe trộm.
Cô ta nói nhỏ: “Mẹ, tại sao
mẹ lại ôm hết chuyện xảy ra với Ngũ Vận Uyển hai năm trước vào người mình? Rõ ràng đó là do con làm.
Nếu
mẹ không tự nhận thì có lẽ mẹ đã không phải chịu nhiều khổ cực như vậy.
Tất cả là do con, đều là lỗi của con”
Dù sao thì người làm mẹ cũng là mẹ, đấu thể tàn nhẫn với con mình được.
Khương Linh nói: “Con bé ngốc, đương nhiên mẹ biết hai năm trước con đã làm gì, nhưng mẹ cũng không ngăn cản con đúng không? Con cứ coi như mẹ làm là được, nhất định đừng thừa nhận! Biết chưa? Thế lực của Nam Ngự rất lớn”.
Lâm Tiểu Như vô cùng cảm động.
Khương Linh