Nam Tiêu đổi chủ đề: "Em biết không, Nam Ngự khi còn nhỏ rất nghịch ngợm và thường xuyên phá hỏng đồ đạc của ông nội.
Khi ông nội phát hiện, ông sẽ cầm gậy gỗ đánh nó chạy quanh nhà.
Sau này Nam Ngự đi học, cũng may kết quả học tập rất tốt.
Ông nội cũng rất yêu thương nó.
Năm đó nó và Mặc Chiêu Huyên bị bắt cóc, anh vô cùng lo lắng.”
“Xin lỗi, em muốn đi” Ngũ Vận Uyển ngắt lời ông ta.
Cô không muốn ở lại đây nữa, có cảm giác như từng lỗ chân lông trên cơ thể đều căng thẳng.
Cô không muốn nghe ông ta nói dối nữa.
Chỉ cần vừa nghĩ rằng Nam Tiêu là kẻ chủ mưu đứng sau, lại còn diễn kịch trước mặt cô giả vờ có quan hệ rất tốt với Nam Ngự, thật sự khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm và chán ghét.
Khóe miệng Nam Tiểu lộ ra một đường cong, ông ta nhìn về phía Ngũ Vận Uyển và nói: "Ngũ Vận Uyển, em ở lại đi.
Hiếm khi chúng ta ở cùng nhau, anh muốn hàn huyện với em nhiều hơn."
Hàn huyên? Trò chuyện với em dâu?
Ngũ Vận Uyển cảm thấy mưu đồ của Nam Tiêu thâm sâu khó lường được.
Xem ra, tối nay chắc hẳn Nam Tiêu không đơn giản là muốn tán gẫu với cô như vậy.
Nam Tiêu tiếp tục nói: "Haiz, Nam Ngự luôn lạnh lùng và kiêu ngạo.
Anh biết rõ ngay từ đầu nó cưới em là vì ông nội luôn thúc giục.
Các em không có tình cảm sâu đậm như vậy, Nam Ngự hẳn là chọc giận em không ít lần nhỉ..."
Nghe giọng điệu quái gở của Nam Tiêu, Ngũ Vận Uyển không thể đoán được ông ta muốn gì.
Vì vậy, cô nói: "Anh muốn nói gì thì nói thẳng đi, không cần phải vòng vo đầu anh cả."
Thấy Ngũ Vận Uyển rất thông minh, Nam Tiêu cũng