Nam Ngự rõ ràng không phải là người giỏi chăm sóc cho người khác.
Anh mới tắm cho Ngũ Vận Uyển một lát mà áo sơ mi trắng trên người đã ướt đẫm.
Ngũ Vận Uyển không khỏi nhíu mày, "Nam Ngự, anh thật sự không cần tắm giúp em đâu, anh đi...!a..."
Ngũ Vận Uyển còn chưa nói xong, tay Nam Ngự vừa vặn lướt qua bắp đùi trong của cô làm cả người cô run rẩy.
Nam Ngự thấy mặt cô tự nhiên đỏ lên thì khẽ cười, "Sao vậy? Ngũ Vận Uyển, trong đầu em đang nghĩ gì thế?"
Mặt Ngũ Vận Uyển càng đỏ hơn.
Cô cắn răng, khẽ nói sang chuyện khác: "Không, em chỉ thấy áo sơ mi của anh bị ướt, sợ anh khó chịu thôi"
"Ồ?" Nam Ngự nhướng mày, lúc này trên gương mặt thường lạnh lùng thoạt nhìn có phần ngả ngớn, "Cho nên...!em hi vọng anh cởi ra, tắm chung với em à?"
"Không...!không phải vậy!" Bây giờ, Ngũ Vận Uyển quả thật hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Đúng là mình có nói gì cũng bị Nam Ngự xuyên tạc được.
May là cô không nói gì