“Anh làm gì vậy!” Ngũ Vận Uyển có chút hoảng loạn ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông gần trong gang tấc.
Ánh mắt Nam Ngự u ám, không nhìn ra được cảm xúc gì, chỉ nhìn vẻ mặt hoảng loạn của người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, thấp giọng nói: “Ngũ Vận Uyển, em không có gì muốn nói với tôi sao?"
Anh biết tính cách của cháu trai mình - Nam Bá.
Nam Bá có tính cách bốc đồng, sau khi nhận được những bức ảnh này chắc chắn sẽ không nhịn được mà đi tìm Ngũ Vận Uyển.
Cộng thêm thái độ như mất hồn của Ngũ Vận Uyển ngày hôm nay, chắc là đã xem những bức ảnh này rồi.
Nhưng cô không nói với mình bất cứ điều gì.
Điều này càng khiến Nam Ngự giận dữ hơn.
Tại sao không nói gì? Mình là chồng của cô, nhưng cô chịu oan ức lại không nói một lời nào, thậm chí còn muốn tiếp tục làm việc ở cái tòa soạn chết tiệt đó nữa.
Nam Ngự cũng không biết rốt cuộc mình đang giận vì điều gì, chỉ là khi nhìn khuôn mặt hơi tái và đôi mắt ướt đẫm của Ngũ Vận Uyển, anh không khỏi khó chịu.
“Ngũ Vận Uyển, tôi đang hỏi em đấy!” Một lúc lâu không thấy Ngũ Vận Uyển trả lời, Nam Ngự càng thêm tức giận, trực tiếp vươn tay bóp cằm của cô, buộc cô phải nhìn mình.
Ngũ Vận Uyển bị anh bóp cằm rất đau, nước mắt khó khăn lắm mới kìm